VÁN BÀI LẬT NGỬA


[BIỆT THỰ HỌ ĐỖ – PHÒNG HỌP MẬT – 9:00 TỐI]

Căn phòng họp mật nằm sâu dưới tầng hầm, trang trí xa hoa như một cung điện thu nhỏ. Mười hai thành viên cốt cán của gia tộc Đỗ ngồi quanh chiếc bàn gỗ mun lớn, trong đó Đỗ Trường Phú – giờ đã thay bộ vest sang trọng – ngồi ở vị trí chủ tọa.

“Buổi họp bắt đầu.” – Trường Phú lạnh lùng tuyên bố. “Vấn đề đầu tiên: xử lý kẻ đột nhập và những kẻ phản bội.”

Đúng lúc đó, cửa phòng họp mở ra. Đỗ Trường An bước vào, theo sau là Vy – giờ đã thay bộ trang phục công sở lịch sự, tay cầm chiếc cặp tài liệu.

“Xin lỗi vì đến muộn.” – Trường An nói, giọng đầy vẻ tự tin. “Tôi mang đến một món quà đặc biệt.”

Trường Phú nhíu mày: “Người này là ai?”

“Là trợ lý mới của tôi.” – Trường An mỉm cười. “Cô ấy có thể giúp chúng ta giải quyết… một số vấn đề.”

Vy cúi đầu chào, nhưng ánh mắt cô lướt nhanh khắp phòng, ghi nhận vị trí từng người. Trong túi áo, ngón tay cô đã đặt sẵn lên cò súng.

“Chúng ta không có thời gian cho trò đùa.” – Trường Phú lạnh lùng nói.

“Đây không phải trò đùa.” – Vy lên tiếng. Giọng cô vang vọng trong căn phòng yên tĩnh. “Tôi mang đến cơ hội cuối cùng cho họ Đỗ.”

Một tràng cười chế nhạo vang lên từ các thành viên. Nhưng Trường Phú ra hiệu im lặng, ánh mắt hắn sắc lẹm nhìn chằm chằm vào Vy.

“Cô là ai?”

“Tôi là người nắm giữ tương lai của gia tộc các người.” – Vy mở chiếc cặp, lấy ra một chiếc máy tính bảng. “Trong này là bằng chứng về mọi hoạt động bất hợp pháp của họ Đỗ, từ phòng thí nghiệm trái phép đến những vụ ám sát. Và nó đã được thiết lập để tự động gửi đi nếu tôi không ngăn lại trước nửa đêm.”

Không khí trong phòng đóng băng.

“Tuy nhiên,” – Vy tiếp tục, “tôi đến đây không phải để đe dọa, mà để đề nghị một thỏa thuận.”

Trường Phú nheo mắt: “Thỏa thuận gì?”

“Từ bỏ quyền lực. Giải tán gia tộc. Tự giao nộp cho pháp luật.” – Vy nói từng chữ rõ ràng. “Đổi lại, tôi sẽ hủy bỏ lệnh tự động kia.”

Một sự im lặng chết chóc bao trùm. Rồi đột nhiên, Trường Phú bật cười – một nụ cười điên cuồng.

“Cô thực sự nghĩ mình có thể ra điều kiện với chúng tôi? Ở đây, ngay trong sào huyệt của chúng tôi?”

Tay hắn lặng lẽ di chuyển về phía nút bấm khẩn cấp dưới gầm bàn.

Nhưng Vy nhanh hơn.

Rắc!

Một tiếng động giòn tan vang lên. Tất cả cửa ra vào đều tự động khóa chặt. Hệ thống đèn trong phòng nhấp nháy rồi tắt hẳn, chỉ còn ánh sáng đỏ của hệ thống khẩn cấp.

“Tôi đã cảnh báo rồi.” – Vy nói, giọng lạnh băng. “Đây không phải là yêu cầu, mà là tối hậu thư.”

Trong bóng tối, những âm thanh hỗn loạn vang lên. Nhưng trên hết, tiếng của Vy vẫn vang vọng rõ ràng:

“Ván bài đã ngả ngửa. Giờ là lúc các người phải trả giá.”