Tôi là một tế bào cơ tim – sinh ra để đập.
Mỗi nhịp co bóp của tôi là một cái ôm trọn vẹn gửi đến từng góc của cơ thể. Chúng tôi – hàng triệu anh em – xếp thành những dải cơ đỏ sậm, ôm lấy bốn buồng tim như một dàn nhạc hòa tấu. Không có ai là nhạc trưởng, vì chính nhịp điện từ nút xoang đã dẫn dắt chúng tôi. Mỗi nhịp rung lên là một lời hứa – rằng dù thế giới ngoài kia có bao nhiêu sóng gió, chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục đập, để duy trì sự sống.
Tôi sống ở thành thất trái – trái tim của trái tim. Nơi đây, áp lực mạnh nhất, dòng máu phóng ra với tốc độ cuồn cuộn, xuyên qua van động mạch chủ, bơm đến từng ngóc ngách của cơ thể.
Và chính tại nơi khắc nghiệt ấy, tôi gặp nàng – một tế bào cơ trơn của mạch vành trái.
Nàng đẹp như một dải lụa đỏ mềm quấn quanh tim, mảnh mai mà bền bỉ. Mỗi lần tôi co bóp, nàng giãn ra, đón dòng máu tôi gửi đi, rồi nhẹ nhàng siết lại như ôm lấy toàn bộ sự sống quay về. Chúng tôi làm việc bên nhau suốt ngày đêm, không nói nhiều, chỉ trao nhau những nhịp đập – như lời tỏ tình không cần âm thanh.
Tôi yêu nàng bằng tất cả sức mạnh của mình – một tình yêu yên ả, tuần hoàn như chính nhịp tim này.
Nhưng tình yêu trong cơ thể người… đôi khi cũng chẳng bình yên được lâu.
Ngày định mệnh đó đến – đột ngột, dữ dội, không báo trước.
Từ Thế giới Ngoài, một cơn sốc tinh thần quét qua. Bé chủ thể của chúng tôi – người phụ nữ mạnh mẽ ấy – vừa trải qua cú mất mát không thể diễn tả. Ngay lập tức, hệ thần kinh giao cảm được kích hoạt toàn phần.
Adrenaline, noradrenaline – hai kẻ sứ giả của hoảng loạn – tràn vào máu như dòng lũ hung hãn.
– “Nhanh lên! Tăng nhịp tim! Tăng co bóp! Cơ thể phải sống sót!”
Tiếng chỉ huy vang rền qua từng sợi thần kinh.
Chúng tôi chẳng kịp phản ứng. Từ một nhịp đập đều đặn, trái tim bắt đầu lao như ngựa hoang. Tôi và anh em co bóp liên hồi, từng sợi cơ căng ra đến mức muốn đứt. Nàng cơ trơn mạch vành cố gắng giãn mở rộng lòng mạch để giữ dòng máu, nhưng adrenaline khiến nàng đứng cứng lại – con đường nuôi dưỡng chúng tôi bị bóp nghẹt.
– “Em ơi, bình tĩnh lại! Anh… anh không thở nổi!” – Tôi hét lên trong vô vọng.
Nàng run rẩy: – “Em… đang cố… nhưng hormone đang điều khiển em…”
Cơn bão hormone như tràn ngập khắp thành phố tim. Các tế bào co bóp loạn nhịp, năng lượng cạn kiệt, ty thể cháy đỏ. Một phần thất trái phình ra vì không đủ sức co, hình dạng tim méo mó, tựa như bình bẫy bạch tuộc – Takotsubo. Cái tên nghe thật đẹp, nhưng với chúng tôi, đó là sự gãy đổ của nhịp sống.
Oxy không được bơm đi. Cơ thể tím tái.
Các bác sĩ bên ngoài hoảng hốt:
– “Bệnh nhân có dấu hiệu nhồi máu cơ tim!”
Họ đặt monitor, thấy đoạn ST chênh, men tim tăng, tất cả đều giống hệt. Nhưng khi luồn ống chụp mạch, họ sững lại – mạch vành vẫn thông thoáng. Không có cục máu đông, không có tắc nghẽn nào cả.
Trái tim tan vỡ… không phải vì tắc, mà vì quá đau.
Tôi cố gắng cử động, nhưng từng sợi cơ như chìm trong tro tàn. Tôi gọi nàng như lần cuối:
– “Em còn đó không?”
Giọng nàng mờ dần:
– “Em… vẫn ở đây. Nhưng mệt quá. Nếu anh còn đập, em sẽ cố mở đường cho máu…”
Ngoài kia, những bàn tay con người bắt đầu chiến đấu thay cho chúng tôi.
Thuốc an thần được truyền vào, chặn bớt dòng adrenaline điên cuồng. Thuốc trợ tim đến, nâng đỡ từng nhịp yếu ớt. Mỗi giọt dịch truyền rơi xuống là một nhịp hy vọng. Dần dần, cơn bão lắng lại. Từng tế bào cơ tim như được ôm vào lòng.
Nàng tỉnh lại trước. Tôi thấy ánh sáng phản chiếu trên màng tế bào của nàng – dịu dàng như bình minh xuyên qua mạch máu.
– “Anh còn đập chứ?” – Nàng hỏi.
Tôi gắng gượng co lại một nhịp, dù yếu ớt:
– “Còn… vì em đấy.”
Nàng bật cười. Dòng máu đầu tiên sau cơn bão lại chảy, ấm áp, tràn vào những vùng tim tưởng chừng đã chết.
Tôi nghe rõ tiếng đập đều dần, như nhịp trống hồi sinh của thành phố tim. Những sợi cơ hồng lên, rung nhẹ, rồi đồng loạt hòa nhịp lại. Chúng tôi đã sống sót qua “hội chứng trái tim tan vỡ”.
Nhưng từ sâu trong nhân, tôi vẫn nhớ cảm giác ấy – cái khoảnh khắc khi nỗi đau tinh thần ngoài kia xuyên qua toàn bộ hệ thần kinh, chạm vào tim và khiến nó thật sự… vỡ. Không phải ẩn dụ, mà là vỡ thật – cấu trúc méo, nhịp loạn, co bóp rối.
Và tôi hiểu: trái tim không chỉ là cơ quan – nó là linh hồn biết cảm.
Giờ đây, khi mỗi nhịp đập trở lại bình thường, tôi trân trọng từng lần được làm việc cùng nàng.
– “Anh nợ em một điệu nhảy,” tôi thì thầm.
Nàng mỉm cười, nghiêng nhẹ – nhịp giãn của mạch vành trùng với nhịp đập của tôi, tạo thành bản nhạc hoàn hảo. Máu tuôn ra, ấm nóng, mang theo oxy và một lời nhắn gửi ra khắp cơ thể:
“Trái tim không bao giờ yếu đuối – nó chỉ tan vỡ khi yêu quá sâu.”