[BÊN NGOÀI KHU CÔNG NGHIỆP BỎ HOANG – RẠNG SÁNG]
Mặt trời vừa ló rạng, rọi ánh sáng yếu ớt lên đống đổ nát. Kẻ Hủy Diệt đã biến mất, nhưng để lại một thứ: một vệt dài năng lượng đen đặc, lởn vởn như sương mù độc, kéo dài về phía chân trời. Đó là dấu vết của một thực thể bị trọng thương, không thể che giấu hoàn toàn khí tức của mình.
Vy gượng dậy, lau vết máu. “Hắn yếu lắm rồi. Vết thương không thể lành nhanh được.”
Khoa gật đầu, mắt không rời màn hình thiết bị đã được nâng cấp. “Tín hiệu rất rõ. Hắn đang cố gắng trốn về một trung tâm năng lượng lớn… có lẽ là nơi Ông Trùm ẩn náu, hoặc một căn cứ để hồi phục.”
Đan nhìn theo vệt sương đen, ánh mắt như bão tố sau sự lặng im. “Không được tấn công. Chỉ theo dõi. Hắn là con thoi dẫn ta vào mạng nhện. Ta phải thấy được toàn bộ bố cục trước khi giật sập nó.”
Hắn quay sang Khoa. “Ghi lại mọi biến động năng lượng trên đường đi. Phân tích cấu trúc phòng thủ của nơi hắn tới.”
Rồi hắn nhìn Vy.”Em là mắt của chúng ta. Tìm mọi lối vào, lối ra, điểm mù. Nhưng tuyệt đối không được để lộ.”
Cả ba lên đường, bám theo vệt máu năng lượng. Họ di chuyển trong bóng tối của những con hẻm, lợi dụng mọi địa hình. Đan không còn xốc nổi như trước. Mỗi bước chân của hắn đều chắc chắn, âm thầm như một con báo săn.
Vệt sương đen dẫn họ ra khỏi khu công nghiệp, xuyên qua những khu phố tưởng chừng bình thường, rồi cuối cùng, dừng lại trước một khu biệt thự rộng lớn, nằm tách biệt trên một ngọn đồi.
Nơi đây trông thật yên bình. Nhưng dưới con mắt của Khoa, nó là một pháo đài năng lượng. Những bức tường vô hình bằng trấn yểm, những con mắt vô hình quét qua từng centimet, và vô số chấm đen nhỏ – những linh hồn canh gác – đang tuần tra khắp nơi.
“Đúng là hang ổ của hắn.” – Khoa thì thào. “Phòng thủ còn hơn cả một Phó Bản. Một con ruồi cũng khó lọt.”
Vy, sau một hồi do thám, trở về với vẻ mặt nghiêm trọng. “Không có lối nào an toàn để đột nhập. Tất cả đều bị giám sát, kể cả… những cống ngầm.”
Đan nhìn lên dinh thự, một nụ cười lạnh thấu xương nở trên môi.
“Không cần đột nhập.”- Hắn nói. “Ta sẽ để hắn tự mời ta vào.”
Hắn nhìn về phía Vy và Khoa, một kế hoạch táo bạo và điên rồ đang hình thành trong đầu.
“Chúng ta sẽ không phá cổng. Chúng ta sẽ… gõ cửa.”