Phó bản : bệnh viện Gió Đông


Một tuần nghỉ ngơi giữa các phó bản. Đan rời khỏi Dinh Thự Colonial – giờ đã là lãnh địa của anh – với cảm giác kỳ lạ. Quyền lực của một Chủ Nhân vẫn còn vương vấn trong từng bước chân, khiến ánh nhìn của anh về thế giới thực cũng trở nên sắc lạnh. Liễu bên cạnh, hơi thở âm lạnh của nàng như một lớp sương mỏng, vừa là sự bảo vệ, vừa là lời nhắc nhở về mục tiêu cuối cùng.

Họ lang thang trong một thị trấn cổ, nơi thời gian như chậm lại. Đan tưởng chừng có thể tạm quên đi những cuộc săn mồi, cho đến khi ánh mắt anh bắt gặp một tòa kiến trúc cũ kỹ, âm u nằm chênh vênh trên sườn đồi. Không cần biển hiệu, một sự nhận thức sâu thẳm từ Oán hận của Liễu đã mách bảo: Gió Đông.

Chúng ta nên rời đi, – ý nghĩ của Đan vừa lóe lên.

Nhưng đã muộn.

Một chiếc xe buýt cũ kỹ, màu sơn trắng bệch đã ố màu, lặng lẽ áp sát. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc thẳng vào mũi, át đi mọi hương vị của thị trấn. Cánh cửa két mở ra, để lộ khoang xe tối om như một cái miệng.

ĐỪNG VÀO! – Linh cảnh của Đan gào thét.

Nhưng đôi chân anh như bị những sợi tơ vô hình trói buộc, máy móc bước lên. Phía sau, hơi thở của Liễu trở nên gấp gáp và lạnh buốt đến tê cóng. Cánh cửa đóng sầm, nhấn chìm họ trong bóng tối và sự im lặng đáng sợ. Chiếc xe từ từ lăn bánh, và cả thị trấn nhộn nhịp kia bỗng chốc nhoè đi, tan biến như một ảo ảnh.

Trong bóng tối, một dòng chữ máu hiện ra, lơ lửng trước mặt Đan:

[CỔNG ÂM BẤT NGỜ: “BỆNH VIỆN TÂM THẦN GIÓ ĐÔNG – CHUYẾN XE ĐỊNH MỆNH”]

[MỤC TIÊU: SỐNG SÓT ĐẾN BẾN CUỐI.]

[CẢNH BÁO: “CHỦ NHÂN” ĐÃ LẠC VÀO LÃNH ĐỊA CỦA KẺ KHÁC. CHUẨN BỊ ĐÓN NHẬN SỰ CHÀO ĐÓN ĐẶC BIỆT.]

Đan mím chặt môi. Kỳ nghỉ đã kết thúc. Phó bản thứ ba, nơi ẩn chứa bí mật về Trần Lê Khoa và chiếc hộp màu đỏ, đã chủ động tìm đến anh. Và lần này, anh bước vào với tư cách không còn là một con tốt, mà là một Chủ Nhân – một kẻ xâm phạm đầy thách thức.