PHÓ BẢN 1: CĂN NHÀ GỖ CỔ Chương 1: Di Sản và Lời Mời Định Mệnh


Chiều muộn. Ánh nắng vàng cuối ngày rọi qua kẽ lá, in những vệt sáng lung linh lên con đường đất dẫn vào làng. Không khí yên ả đến lạ thường, chỉ văng vẳng tiếng gà gáy xa xa và tiếng ve sầu kêu râm ran. Đan bước xuống từ chiếc xe buýt cũ kỹ, hít một hơi thật sâu. Mùi rơm rạ, mùi đất ẩm và cả một chút gì đó rất cũ, rất xưa ùa vào lồng ngực.

Trước mặt anh là ngôi nhà gỗ năm gian. Mái ngói phủ đầy rêu phong, những bức tường gỗ màu nâu sẫm in hằn dấu vết của thời gian. Nó đứng đó, lặng lẽ và kiêu hãnh, như một chứng nhân câm lặng của một thời đã qua. Đây là di sản duy nhất người bà để lại cho anh sau một đời lam lũ.

Cánh cổng gỗ kẽo kẹt mở ra. Bụi bay mù mịt. Căn nhà trống trải, không một bóng người. Ánh sáng yếu ớt lọt qua những ô cửa trúc khiến không gian càng thêm âm u. Đan bước vào, tiếng bước chân vang lên lộp cộp trên nền gỗ cũ. Anh cảm thấy một sự lạnh lẽo kỳ lạ, không phải là cái lạnh của thời tiết, mà là một sự lạnh giá thấu xương tủy, như có hàng ngàn con mắt vô hình đang dõi theo từng cử động của anh.

Trên chiếc bàn thờ tổ tiên trong góc, một vật duy nhất nằm đó: một chiếc chìa khóa gỗ được chạm khắc tinh xảo hình con phượng, thân thể uốn lượn, đôi mắt như đang nhìn thẳng vào anh. Nó cũ kỹ, bóng loáng ở những chỗ thường xuyên được cầm nắm.

Đan đưa tay ra, ngón tay chạm vào thân gỗ trơn láng.

KƯNG…

Một âm thanh trầm đục vang lên, không rõ từ đâu. Căn phòng đột nhiên tĩnh lặng một cách chết chóc. Tiếng ve ngừng bặt. Tiếng gió thổi bên ngoài biến mất. Mọi thứ như đóng băng.

Rồi, ngay trước mặt anh, không gian bắt đầu oằn oại, méo mó. Một màn hình ánh sáng xanh nhạt, lấm tấm như những hạt bụi sao, hiện ra lơ lửng. Những dòng chữ lạnh lùng, vô cảm lần lượt hiện lên:

[THÔNG BÁO KHẨN]

PHÁT HIỆN CHÌA KHÓA KÍCH HOẠT…

QUÉT MÃ NHẬN DIỆN NGƯỜI DÙNG…

NGƯỜI CHƠI: ĐAN.

LỜI MỜI THAM GIA “CỔNG ÂM” ĐÃ ĐƯỢC CHẤP NHẬN.

PHÓ BẢN: “CĂN NHÀ GỖ CỔ – NỖI OÁN HẬN GIA TỘC”.

TẢI DỮ LIỆU… 3…

Đan đờ đẫn nhìn, não bộ từ chối xử lý thông tin trước mắt.

…2…

Một cơn gió lạnh buốt thổi xuyên qua phòng, tắt ngấm ngọn nến trên bàn thờ.

…1…

Bóng tối. Dày đặc. Tuyệt đối.

Trọng lực như biến mất.Anh cảm thấy mình bị kéo đi, rơi vào một cơn lốc xoáy vô hình, không thể kêu, không thể thở.

Và rồi, tất cả chìm vào hư vô.