Con búp bê trong tay Đan như một cục nước đá làm bằng nỗi đau, rùng mình từng hồi theo tiếng khóc. Cảm giác ấy xuyên qua lớp vải, đánh thức ký ức về chính cái đêm Liễu kéo anh khỏi miệng vực tử thần. “Cứu nó,” – giọng Liễu thều thào, không phải ra lệnh, mà là một lời thỉnh cầu đầy chua xót. “Như cậu đã hứa với tôi.” “Tôi biết.” – Đan trả lời, giọng khàn đặc. Anh không ném nó đi, mà siết chặt hơn, một cách vụng về. Hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền qua lớp vải. “Nhưng không phải lúc này. Hấp tấp là chết chùm. Tôi đã hứa với cô, và giờ, tôi cũng hứa với nó. Chúng ta sẽ tìm ra cách thật sự.” Lời nói của anh không chỉ dành cho Liễu, mà còn là lời thề với đứa trẻ đang bị giam cầm kia. Mối liên kết giữa họ giờ không còn là sống sót đơn thuần, mà là một giao kèo của sự giải thoát, được hứa hẹn từ chính địa ngục đầu tiên.