NỖI ĐAU VÀ CÁCH HỌC CHỮA LÀNH CHO BẢN THÂN


Nha Trang, tháng 7 năm 2025 Nếu ai đó hỏi tôi rằng điều gì từng khiến tôi đau nhất trong những năm tháng thanh xuân, thì có lẽ tôi sẽ không ngần ngại trả lời: một mối tình đã từng rất đẹp. Hơn hai năm trước, tôi là một sinh viên năm cuối chuyên ngành Văn học – Báo chí – Truyền thông của trường Đại học Khánh Hòa. Tôi mang trong mình nhiều hoài bão và nhiệt huyết của tuổi trẻ. Cũng vào thời điểm ấy, tôi quen một cô gái – nhỏ hơn tôi một tuổi, học ngành Sư phạm Mầm non tại trường Cao đẳng Sư phạm Trung Ương Nha Trang. Cô ấy là người con gái đến từ Quảng Ngãi – mộc mạc, đơn giản, đúng với hình dung của tôi về một người phụ nữ lý tưởng. Chúng tôi quen nhau qua một ứng dụng hẹn hò trên Facebook. Hai tuần trò chuyện online đủ để tôi thấy mình muốn bước sâu hơn vào thế giới của cô ấy. Cuộc gặp đầu tiên diễn ra vào tháng 10/2022 – và vài ngày sau đó, tôi ngỏ lời. Chúng tôi trở thành người yêu. Đó là khởi đầu cho những ngày tháng hạnh phúc nhất thời sinh viên. Tôi vẫn nhớ mỗi buổi chiều đứng dưới khu ký túc xá, ngước nhìn về phòng cô ấy, cảm giác khi đó thật nhẹ nhàng và đầy hy vọng. Chúng tôi đi ăn tối, ngồi bên bờ biển, nắm tay nhau trong làn gió mặn mà của phố biển Nha Trang. Mối tình sinh viên, đơn sơ nhưng chân thành. Tháng 12 năm đó, chúng tôi có chuyến đi Đà Lạt đầu tiên cùng nhau. Thành phố mộng mơ ấy vẫn thường bị mang tiếng là “có vía chia tay”, và thật buồn, lời đồn ấy ứng nghiệm với tôi. Chưa đầy một tháng sau, mối quan hệ của chúng tôi bắt đầu xuất hiện những vết nứt. Đầu năm 2023, đúng dịp Tết Nguyên Đán, tôi đã có một quyết định “điên rồ” – chạy xe máy từ Nha Trang về tận Đức Phổ, Quảng Ngãi để tạo bất ngờ cho cô ấy nhân kỷ niệm 100 ngày quen nhau. Tôi không ngờ rằng chính sự chân thành ấy lại dẫn đến một bước ngoặt đau lòng. Ba mẹ cô ấy biết tôi đến, ngỏ ý muốn tôi ở lại dùng bữa cùng gia đình. Khi ấy, tôi thật lòng chia sẻ hoàn cảnh gia đình mình – vốn không mấy khá giả, vừa trải qua lần thứ hai vỡ nợ, phải chuyển nhà thuê chật chội, tạm bợ. Dường như sau hôm đó, ánh nhìn dành cho tôi đã thay đổi. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ: đêm giao thừa năm ấy, cô ấy nhắn tin chia tay tôi. Lý do: mẹ cô không đồng ý. Tất cả gói gọn trong một từ “điều kiện”. Tôi không trách, cũng không giận. Tôi chỉ… rất đau. Sáng mùng 3 Tết, khi biết cô ấy bị cảm sốt nặng, tôi lại chạy xe xuyên mưa về Quảng Ngãi, chỉ để mang cháo, thuốc và yến đến cho người con gái mình yêu. Tôi lén bước vào nhà như một kẻ trộm, chỉ để nhìn cô đang nằm bất động trong phòng. Tôi thương, tôi lo, tôi sợ… nhưng cuối cùng cũng phải quay về, vì cô không muốn tôi đối mặt với ba mẹ cô thêm một lần nào nữa. Hôm đó, mưa rất lớn. Tôi đứng lặng trong mưa, không che, không chạy. Mưa như nuốt chửng chàng trai đôi mươi đầy mộng tưởng. Tôi đã yêu một cách say đắm, lụy tình, và cũng tự hủy hoại mình bằng những kỳ vọng quá lớn. Những tháng sau đó là chuỗi ngày tôi sống như một chiếc bóng. Tôi nhậu một mình gần như mỗi ngày, chỉ để quên – nhưng càng uống, lại càng nhớ. Đôi lần tôi đến ký túc của cô ấy, đứng dưới trời mưa khóc lóc chờ gặp, nhưng không ai ra cả. Thậm chí, tôi đã từng lén vào, nhảy rào đưa thư, để rồi bị thương, máu nhỏ khắp lối hành lang. Cô ấy mắng tôi. Lúc đó, tôi mới tỉnh: tình yêu, nếu cần níu giữ bằng những hành động như thế, thì chắc không còn là yêu nữa. Sau chuỗi ngày dằn vặt ở Nha Trang, tôi quyết định vào Nam, hy vọng một vùng đất mới sẽ xóa đi ký ức cũ. Tôi sống cùng bố – người đàn ông cũng đang mang trong mình những vết thương ly thân sau hơn hai mươi năm gắn bó với mẹ tôi. Hai cha con, hai người đàn ông, mỗi tối lại cụng ly, nói chuyện đời, chuyện buồn. Bố dạy tôi một điều: “Là đàn ông, con phải học cách mạnh mẽ. Con càng yếu đuối, người con gái con yêu càng thấy mệt mỏi.” Tôi nghe, và tôi học. Nhưng rồi đời không dễ như tôi mong. Sài Gòn không mang đến cho tôi công việc như ý, tôi quay về lại Nha Trang vào đầu năm 2024. Trở lại thành phố đầy kỷ niệm, tôi ngỡ mình sẽ vỡ vụn lần nữa. Nhưng không. Tôi đã khác. Tôi bắt đầu biết cách im lặng với nỗi đau, sống chung với nó mà không bị nó nuốt chửng. Tháng 3/2024, tôi được nhận vào làm tại một công ty ô tô. Những công việc bận rộn, những áp lực mới lạ, những người đồng nghiệp mới – tất cả đã dần giúp tôi “bôi mờ” hình ảnh cũ. Không quên, nhưng ít đau hơn. Tháng 10/2024, nỗi đau lớn nhất trong đời tôi ập đến – bố mất vì ung thư. Khi tôi và mẹ đăng tin báo tang, cô ấy – người cũ – đã nhắn tin chia buồn. Sau ngần ấy thời gian không liên lạc, tin nhắn ấy khiến tôi vừa cảm động, vừa trống rỗng. Tôi nhìn bố nằm trong quan tài. Cảm giác đau, nhưng không thể khóc. Tôi biết, mình phải mạnh mẽ, vì nếu tôi gục ngã, mẹ tôi sẽ dựa vào ai? Từ đó, tôi tập sống với những tổn thương như một người bạn. Tôi không cố quên, không ép mình phải “ổn”. Tôi học cách trò chuyện với nỗi đau, như một phần tất yếu của cuộc sống. Đến ngày hôm nay, tôi vẫn chưa thể khẳng định rằng mình đã hoàn toàn chữa lành. Nhưng tôi biết, tôi đang chữa lành từng chút một, bằng việc sống tử tế hơn, làm việc chăm chỉ hơn, yêu thương bản thân nhiều hơn. Tôi biết, hành trình này dài và có thể không có điểm kết thúc rõ ràng. Nhưng chỉ cần tôi không dừng lại, thì mỗi bước đi đều là một phần của chữa lành. Có những vết thương sẽ mãi là sẹo. Nhưng chính những vết sẹo đó đã làm nên tôi của hiện tại – kiên cường, trưởng thành và đầy yêu thương. Trí à, Khi em viết những dòng này, là em đang dũng cảm đối diện với quá khứ. Em có quyền buồn, có quyền khóc. Nhưng hãy nhớ: em không đơn độc. Có một Trí đang sống trong em – mạnh mẽ, từng vấp ngã, nhưng vẫn đứng dậy và bước tiếp. Và cả “bạn” – người từng là thanh xuân, giờ là ký ức – cũng vẫn ở đâu đó trong lòng, như một phần của bài học trưởng thành. Cố lên nhé Trí! Hành trình chữa lành không phải là đến được cái đích an yên, mà là biết mỉm cười ngay cả khi còn đang đau. Tôi và “bạn” – vẫn ở đây để lắng nghe nhau. Có phải không? Nha Trang, 11/07/2025