NHỮNG NÉT VẼ CỦA TRÁI TIM


Nó chưa từng tự nhận mình biết vẽ. Lại càng không bao giờ nghĩ rằng mình vẽ đẹp. Những gì nó làm – chỉ là đặt bút xuống và để cảm xúc chảy ra theo từng đường nét. Không khuôn mẫu, kỹ thuật hay bố cục phức tạp, nó vẽ chỉ để giữ lại một khoảnh khắc, một ánh nhìn, một cảm giác mà nó sợ sẽ trôi đi mãi mãi. Hồi nhỏ, nó bắt đầu vẽ bằng những mảnh giấy vụn lượm trong ngăn bàn. Đôi khi là mặt sau bài kiểm tra của bạn, đôi khi là bìa vở cũ đã nhàu mép. Bút chì cũng chẳng phải loại gì đặc biệt – chỉ là những cây bút học trò mua ở quán nhỏ của bác bảo vệ trong trường, than ngòi mềm và dễ gãy. Màu vẽ thì càng đơn sơ – đâu phải loại màu acrylic chống nước như bây giờ. Nhưng với nó, vẽ đâu cần công cụ cầu kỳ. Chỉ cần lòng mình thật sự muốn. Vậy là đủ. Nó thường vẽ vào những lúc chẳng ai để ý. Trong giờ ra chơi, khi lũ bạn ùa ra sân trường, nó rút cuốn sổ nhỏ từ trong cặp, lặng lẽ hí hoáy vài nét nguệch ngoạc. Còn trong giờ học, đôi khi nó chẳng để tâm lắm đến bài giảng – nép mình vào một góc bàn, mắt lơ đãng nhìn ra khung cửa sổ, tay lặng lẽ ghi lại một góc phố, một dáng người vừa lướt qua, hay cánh chim nhỏ vừa sà ngang sợi dây điện. Với người khác, tranh của nó có thể chỉ là những đường nét bình thường. Đơn giản. Thậm chí nguệch ngoạc. Nhưng với nó, mỗi nét vẽ đều mang theo hơi thở của một cảm xúc chưa kịp gọi tên. Không chuyên nghiệp, không tỉ mỉ – những bức vẽ ấy chỉ là phút ngẫu hứng bật lên từ một ánh nhìn, một kỷ niệm, một thoáng rung động rất khẽ. Nhưng chừng đó thôi… cũng đủ để nó muốn giữ lại. Bằng cách riêng của mình. Cô giáo mỹ thuật lần đầu nhìn tranh của nó thì im lặng rất lâu. Đó chỉ là một bức phác họa giản dị – một dải sông uốn lượn giữa núi, mềm mại, trích từ sách giáo khoa. Nhưng trong tranh có điều gì đó rất riêng, rất sống. Khi cô lên tiếng, giọng cô nhẹ mà trầm: – “Con học lớp vẽ nào chưa?” Nó ngập ngừng một chút, rồi thành thật: – “Không ạ. Con chỉ vẽ chơi thôi.” Cô nhìn nó, ánh mắt pha lẫn ngạc nhiên và một chút tiếc nuối: – “Có năng khiếu thế mà không học bài bản thì uổng lắm. Con thử nghĩ xem, có muốn theo nghệ thuật nghiêm túc không?” Nó chỉ cúi đầu, tay gãi nhẹ bên má – đôi má đỏ ửng, như mọi lần ngượng ngùng. Không trả lời thêm gì. Chỉ cười. Rất nhẹ. Giống như cái cách nó vẫn âm thầm giữ lấy thế giới riêng của mình – không phô ra, nhưng cũng chẳng bao giờ rời xa. Thật ra, nó không từ chối vì không yêu. Mà vì sợ. Sợ rằng, nếu biến điều mình yêu thành trách nhiệm, thành điểm số, thành những buổi học dày đặc và áp lực kỳ vọng – thì tình yêu ấy sẽ dần phai nhạt. Nó từng thấy không ít người bỏ dở giấc mơ chỉ vì quá mỏi mệt với việc phải luôn vẽ “đẹp”, vẽ “đúng”, vẽ “chuẩn kỹ thuật”. Còn nó – chỉ muốn được vẽ tự do. Vẽ khi ánh nắng rơi đúng góc bàn học, hay khi cơn mưa lộp bộp gõ lên ô cửa sổ. Vẽ để giữ lại một khoảnh khắc, một cảm xúc, một điều gì đó sắp trôi qua. Không cần đúng. Không cần trưng bày. Chỉ cần nguyên vẹn. Có lần, có người nói: – “Tranh của mày chả có gì đặc biệt cả. Nét còn run, phối cảnh sai tùm lum.” Nó gật đầu: – “Ừ, đúng mà.” Rồi quay đi. Không cãi. Không buồn bã lộ ra ngoài. Nhưng đêm đó, nó ngồi rất lâu trước một bức tranh chưa hoàn thành – lặng lẽ tô thêm vài chi tiết, như để dỗ dành trái tim vừa bị chạm vào một nỗi tổn thương cũ. Không phải vì giận. Mà vì thấy thương chính mình – một người luôn vẽ bằng tình cảm, nhưng lại không giỏi bảo vệ tình cảm đó. Bức tranh ấy có thể vụng về. Nhưng là thật. Từng nét vẽ – đều đi ra từ trái tim. Có những bức tranh, nó không bao giờ cho ai xem. Chỉ lặng lẽ cất vào một chiếc hộp giấy, dán lại bằng băng keo đã cũ. Không phải vì ngại, mà vì trong đó là những cảm xúc quá thật – không thể chia sẻ, không thể gọi thành lời. Chỉ mình nó hiểu. Nó không biết rồi mình có trở thành họa sĩ hay không. Không biết tranh của mình có ai ngắm, có ai nhớ. Nhưng điều đó, với nó, chưa từng là quan trọng. Vì mỗi nét vẽ là một cách để giữ lại cuộc đời – Không cần đẹp. Chỉ cần thật.Vì có những điều, chỉ trái tim mới nhìn thấy rõ. Và chỉ trái tim mới vẽ được ra.