Có những ngày, nó cảm thấy như mình đang… đi lạc. Không phải đi lạc trong rừng. Không phải đi sai đường đến lớp học thêm. Mà là lạc ngay trong chính cuộc sống của mình. Mọi người xung quanh dường như đều biết mình đang làm gì. Bạn A thích ngành y – học chăm chỉ, đều đặn từng môn. Bạn B mê thiết kế – đã có tài khoản Behance, vẽ digital art đẹp như trên mạng. Bạn C muốn đi du học – ôn IELTS, học thêm kỹ năng mềm, vạch rõ từng mốc thời gian. Còn nó… Chỉ biết viết vớ vẩn, vẽ những điều nhỏ nhặt mà chẳng ai quan tâm, ngồi nghe nhạc một mình. Thỉnh thoảng lại mơ mộng hão huyền, overthinking. Nó không giỏi gì rõ ràng, không nổi bật, không có định hướng cụ thể. Và rồi, càng lúc, khoảng cách giữa nó với những người khác càng xa. Nhiều đêm, nó nằm ngửa, mắt dán lên trần nhà, lòng trống hoác như thể ai đó vừa khoét đi một khoảng không. Một dạng lạc lõng không gọi tên được, không ai nhìn thấy – nhưng âm ỉ gặm nhấm từ bên trong, rất lâu. Nó thử vẽ nhiều hơn – như cách người ta lấp những khoảng trống bằng màu sắc. Nhưng có những ngày, ngồi nhìn lại chồng tranh cũ, nó chỉ thấy một câu hỏi lặng lẽ cất lên trong đầu: “Những bức tranh này… để làm gì?” Không ai xem. Không ai cần. Không ai chờ đợi. Mẹ hỏi, bằng giọng vừa quan tâm, vừa lo lắng: – “Sao con không chọn khối nào cho chắc ăn? Vẽ với viết hoài thì sau này sống bằng gì?” Nó im lặng. Không phản bác. Không nổi giận. Chỉ vì… thật lòng nó cũng không biết. Không có câu trả lời nào đủ chắc chắn. Chỉ có một điều nó biết rất rõ: nếu buông bỏ những điều đó – vẽ, viết, mơ mộng – thì nó sẽ đánh mất chính mình. Nhưng nếu cứ giữ lấy, thì phía trước lại mờ mịt như sương – không lối, không đích, không ai đợi ở cuối đường. Giống như đứng giữa một ngã tư không có bảng chỉ đường. Trời phủ mờ sương. Mỗi ngả rẽ đều có người vội vã lướt qua – ai cũng có nơi để đến, mục tiêu để theo đuổi. Chỉ mình nó đứng lại, lặng lẽ, như một kẻ lạc nhịp giữa dòng đời. Nó không biết mình đang chờ điều gì. Hay chỉ đang chờ… chính mình đủ can đảm để bước tiếp.Với nó, cảm giác mệt mỏi nhất không phải là vất vả. Mà là vô hướng. Là những ngày lặp lại như một copy mờ nhạt – không tiến, không lùi. Chỉ… lặng lẽ trôi, không điểm dừng, không vết dấu, không gọi tên được cảm xúc. Nhưng lạ thay, giữa những ngày lạc lõng nhất, nó vẫn giữ một thói quen cũ: viết xuống một điều tử tế. Vẽ lại một khoảnh khắc nhỏ trong ngày – dù đôi khi chỉ là hình cái ly cà phê, chiếc lá rụng, hay ánh nắng cuối chiều lọt qua cửa sổ. Có lẽ, khi đi lạc, điều đầu tiên cần giữ không phải là bản đồ – mà là ý thức rằng mình vẫn đang đi. Không nhanh. Không rõ ràng. Nhưng còn đi, nghĩa là còn hy vọng. Nó không biết cuộc đời sẽ dẫn mình về đâu. Chỉ biết rằng, dần dần, nó học được cách tin: không phải ai cũng cần đi trên một con đường thẳng. Có những người phải vòng vèo, cong queo. Có người phải dừng lại giữa chừng. Có người phải đi lạc… rất lâu. Để rồi một ngày, ngoảnh lại, chợt nhận ra nơi mình đang đứng – hóa ra chính là nơi trái tim đã từng âm thầm hướng tới.