Ai cũng có một nơi để cất giấu những điều không tiện nói ra. Với nó, nơi ấy là… ngăn bàn học. Không to, không rộng, không có khóa. Chỉ là một hộc gỗ vuông vức, nằm yên dưới mặt bàn đã trầy xước vì năm tháng. Nhưng với nó, đó là cả một thế giới riêng – nơi những thứ tưởng chừng vô giá trị lại có ý nghĩa hơn bất cứ điều gì. Trong ngăn bàn của ‘Cà Chua’, mọi thứ đều rất nhỏ. Một tờ giấy gấp làm máy bay – bên góc vẫn còn lem nhem dấu mực. Mặt trong là dòng chữ nguệch ngoạc: ‘Mày ơi, bài 3 câu C là gì thế?’ Câu hỏi ngắn ngủi, tưởng chừng chẳng có gì đặc biệt, vậy mà nó nhớ mãi. Bởi hôm đó, nó đã không trả lời. Chỉ vì một chút ích kỷ vô cớ. Và rồi, sau đó, nó thấy có lỗi. Một thứ day dứt lặng thầm kéo dài – nhưng lại chẳng biết cách nào để nói ra. Ngoài ra, còn có những bản vẽ dang dở – vẽ bằng bút chì, không tô màu.Giấy bị gấp góc, đôi chỗ lấm lem mực. Có tranh chỉ là vài đường phác: một ô cửa sổ mở, một bàn tay đặt trên cánh đàn, một bóng người ngồi nhìn ra biển. Ai cũng bảo nó sống lộn xộn, bằng chứng là ngăn bàn lúc nào cũng bừa bộn – thứ gì cũng nhét vào, chẳng theo trật tự nào cả. Nhưng với nó, ngăn bàn ấy lại là một thế giới rất riêng – nơi mọi thứ đều chân thật, không cần gọn gàng, cũng không cần giả vờ chỉn chu. Nó lớn lên cùng cái ngăn bàn ấy – từ tiểu học đến trung học, qua bao lần chuyển lớp, thay vở, đổi bút. Có món đồ đã thất lạc, có món được thay thế. Nhưng cái tinh thần bên trong thì chưa từng đổi thay: Vẫn là một nơi cất giữ những điều bé mọn mà trái tim nó không nỡ buông. Trong đó có thể là mẩu giấy ghi lời bài hát dở dang, vài khuông nhạc còn bỏ trống, những bức tranh chưa hoàn thiện. Ngăn bàn ấy – lộn xộn thật, bừa bộn thật. Nó không sắp xếp được. Nhưng cũng không nỡ vứt đi. Vì đâu đó trong đống bừa bộn ấy, là một phần tâm hồn nó – nguyên vẹn và không bị phán xét.