MÀN KỊCH VỠ


[PHÒNG THÍ NGHIỆM – DIỄN BIẾN CĂNG THẲNG]

Đỗ Trường Phú bước vào, dáng vẻ thư thái như một con mèo vờn chuột. Sau lưng hắn, năm tên vệ sĩ áo đen giương súng, tạo thành một vòng vây chết chóc.

“Tôi thực sự thất vọng, Giáo sư.” – Trường Phú lắc đầu, ánh mắt hắn lướt qua Đan như xem một cái xác không hồn. “Tưởng rằng sau khi gia đình giáo sư được ‘chăm sóc chu đáo’, giáo sư đã hiểu ra đạo lý làm người.”

Giáo sư Dương run rẩy, nhưng vẫn cố gắng đứng vững, hai tay ôm chặt chiếc ổ cứng. “Đủ rồi, Trường Phú. Máu của quá nhiều người đã đổ.”

Trường Phú cười khẽ, một nụ cười không chạm đến mắt. “Máu? Chẳng qua chỉ là nhiên liệu cần thiết cho sự tiến bộ mà thôi.” Hắn quay sang Đan. “Còn tên trộm này… dám đơn thương độc mã xông vào hang ổ của họ Đỗ. Dũng cảm thật, hay là ngu xuẩn?”

Đan đứng im, toàn thân giãn ra như một con báo sắp vồ mồi. Hắn liếc mắt nhìn giáo sư Dương, rồi lại nhìn về phía Trường Phú. “Hang ổ? Đúng hơn là một lò mổ.”

“Lời nói sắc bén.” – Trường Phú vỗ tay vài cái châm chọc. “Nhưng các người tưởng chỉ cần một giáo sư phản bội và một tên đột nhập là có thể lật đổ được họ Đỗ sao?”

Pằng!

Một phát súng vang lên. Nhưng không phải từ phía vệ sĩ.

Một tên vệ sĩ đứng gần Trường Phú nhất bỗng nhiên ngã xuống, máu chảy ra từ sau gáy. Trên người hắn, một bóng ma nhỏ – linh hồn của một đứa trẻ – đang cười khúc khích, tay cầm một mảnh kính vỡ đẫm máu.

“Hả?!” – Trường Phú kinh ngạc quay đầu lại.

Giáo sư Dương mím chặt môi, trong mắt ánh lên một tia tuyệt vọng và quyết tâm. “Tôi đã nói với cậu, Trường Phú… những linh hồn này, bọn chúng không còn chịu nghe lời nữa rồi.”

Ầm ầm!

Các lồng năng lượng trong phòng thí nghiệm đồng loạt vỡ tan. Hàng chục, thậm chí hàng trăm linh hồn bị giam cầm thoát ra ngoài. Chúng không tấn công Đan hay giáo sư Dương, mà đồng loạt hướng về phía những tên vệ sĩ và Trường Phú.

“Giữ chúng lại! Kích hoạt trấn yêu!” – Trường Phú hét lên, nhưng đã quá muộn.

Những linh hồn bị tra tấn qua nhiều năm giờ đây đã trở thành một dòng thác oán hận không thể kiểm soát. Căn phòng ngập tràn tiếng gào thét, tiếng kêu khóc, và cả tiếng cười điên loạn. Nhiệt độ hạ xuống đột ngột, hơi nước trong không khí ngưng tụ thành sương trắng.

“Đan! Lợi dụng lúc hỗn loạn, mau đi!” – Giáo sư Dương đẩy chiếc ổ cứng về phía Đan. “Đưa thứ này ra ngoài! Hãy để cả thành phố biết sự thật!”

Đan không chần chừ. Hắn đón lấy ổ cứng, liếc nhìn Giáo sư Dương lần cuối. “Còn bà?”

Giáo sư Dương cười khổ, hai tay bà nắm chặt viên kim loại phát sáng màu xanh. “Ta… ta phải ở lại đây. Để trả giá cho những tội lỗi của mình.”

Trường Phú, lúc này đang bị vô số linh hồn vây khốn, hét lên đầy phẫn nộ: “Dương! Ngươi dám!”

Giáo sư Dương nhìn thẳng vào Trường Phú, trong mắt không còn một chút sợ hãi nào. “Cùng một chỗ chết đi, Trường Phú.”

Nói rồi, bà dùng hết sức bấm nút trên viên kim loại.

Một luồng ánh sáng trắng xóa bùng nổ, nuốt chửng toàn bộ căn phòng.