Nó yêu văn học với một tâm thế lặng lẽ – không ồn ào, không rầm rộ, cũng chẳng cần rao giảng những triết lý lớn lao. Nó yêu sách theo cách rất riêng – như người ta thương một người bạn cũ. Không phải vì bìa đẹp hay lời giới thiệu hoa mỹ, mà vì cảm giác được chạm vào điều gì đó thân quen, sâu sắc và chân thành. Một câu văn đúng lúc có thể khiến nó im lặng hàng giờ. Một đoạn trích nhỏ cũng đủ làm lòng nó dịu lại sau một ngày quá nhiều tiếng động. Tình yêu ấy bắt đầu từ những ngày còn rất bé – khi nó chưa biết hết mặt chữ, nhưng đã quen với mùi giấy cũ trong tủ sách nhà ngoại. Nó không hiểu hết nội dung, nhưng cứ mở ra xem, lật từng trang, ngắm tranh minh họa, tưởng tượng những thế giới xa lạ mà hồi đó chưa ai dạy nó cách gọi tên. Lớn thêm một chút, khi đã biết đọc, nó bắt đầu ngấu nghiến từng con chữ như kẻ đói khát vừa tìm thấy kho lương. Những cuốn sách thiếu nhi đầu tiên – Dế Mèn phiêu lưu ký, Sống mòn, Đảo giấu vàng – trở thành bạn đồng hành qua từng mùa hè rực nắng. Nó không chỉ đọc, mà còn vẽ thêm, bịa lời thoại cho nhân vật, thậm chí tự viết tiếp phần sau nếu cảm thấy cái kết chưa đủ thỏa mãn. Đó là những ngày hạnh phúc một cách ngây ngô – khi cả thế giới có thể nằm gọn trong một tập sách mỏng, khi mỗi dòng chữ là một chuyến phiêu lưu, và mỗi câu chuyện là một lần được sống thêm một cuộc đời khác. Và có lẽ vì vậy, sách – hay đúng hơn là văn chương – đã trở thành một phần máu thịt trong nó. Không ồn ào, không tuyên bố, không làm màu. Chỉ lặng lẽ hiện diện. Như một tiếng thở. Một ánh nhìn. Một cơn gió nhẹ lướt qua vai.