Người ta thường bảo nó sống hời hợt. Ban đầu chỉ là những câu nhận xét vu vơ: – “Con bé đó hả? Lúc nào cũng như đang mơ ngủ.” – “Cứ như thể đầu óc để trên mây.” – “Lúc nào cũng cười mỉm, mà chẳng ai biết nó đang nghĩ gì.” Những lời ấy không ác ý, chỉ là cảm giác thoáng qua của người ngoài. Dần dà, cái tên nó đi kèm với một dạng “danh tiếng ngầm” -thứ kết luận nửa vời mà người ta nhắc tới bằng cái gật đầu hoặc cái nhún vai. Họ không ghét bỏ. Cũng chẳng thật sự quan tâm. 窗体底端 Và có lẽ… họ không sai. Vì đúng là nó hay quên bài tập. Đúng là hay chống cằm ngó ra cửa sổ giữa giờ học, mắt dõi theo một đám mây không rõ hình thù. Đúng là nếu không ai gọi đến tên lần thứ hai, thì chẳng bao giờ nó giật mình. Nó không phản bác. Không biện minh. Cũng không cố gắng sửa mình để vừa vặn với cái khung mà người ta đặt ra. Chỉ khẽ cười – cái cười nhỏ, mơ hồ như gió thoảng – rồi quay về với thế giới riêng. Một thế giới chẳng ai cần hiểu, nhưng với nó là đủ. Ở đó, nó được là chính mình – không phải gồng lên để “thuộc về”, không phải diễn vai gì cho vừa lòng ai. Chỉ là nó thôi, nhẹ nhõm và yên bình, trong cái cách mà người khác đôi khi gọi là “xa cách”. Nó sống hời hợt? Có thể. Nhưng không phải vì không cảm được gì. Mà vì cảm quá nhiều, đến mức không biết phải làm gì với những cảm xúc ấy. Có những ngày, chỉ một ánh nhìn thờ ơ từ ai đó cũng đủ khiến lòng nó chùng xuống suốt buổi. Có những hôm, một tin nhắn gõ rồi xóa, gõ rồi xóa… vì không biết bắt đầu bằng câu nào cho đỡ vụng về. Có người hỏi: – “Mày có bao giờ giận ai không? Thấy mày chẳng phản ứng gì cả.” Nó chỉ cười: – “Có chứ. Nhưng tao không biết cách thể hiện.” Và quả thật, nó không biết cách thể hiện. Khi vui – nó lặng lẽ viết. Khi buồn – nó lặng lẽ vẽ. Nó không có kỹ năng xã hội sắc sảo, không giỏi tranh luận, không biết nắm bắt cảm xúc người khác. Cũng không biết nói những câu ấm áp đúng lúc như trong phim. Nhưng trái tim nó… rất thật. Nó không ghét ai. Nhưng đôi khi… lại ghét chính mình. Ghét vì không biết cách nói “không” đúng lúc. Ghét vì cứ mỉm cười, dù lòng đã rã rời. Ghét vì mỗi lần bị hiểu lầm, lại chọn cách… im lặng. Nhưng rồi, trong những khoảnh khắc như thế, nó lại ngồi xuống, mở cuốn sổ bìa đỏ, và viết. Viết – như một cách để tự tha thứ. Không phải để trốn tránh trách nhiệm. Mà vì nó hiểu: mình đang học cách lớn lên. Theo một cách riêng – chậm rãi, vụng về, nhưng chân thật. Hời hợt hay sâu sắc một cách không ồn ào? Có lẽ, nó chẳng cần trả lời câu hỏi đó. Vì điều quan trọng không phải là người ta nói gì về nó. Mà là nó có còn đủ dịu dàng để không đánh mất chính mình giữa những lời nói đó hay không.