GÕ CỬA ĐỊA NGỤC


[TRƯỚC CỔNG BIỆT THỰ HỌ ĐỖ – BUỔI TRƯA]

Một chiếc xe tải chở hàng bình thường dừng trước cổng chính biệt thự. Đan, mặc bộ đồ công nhân vệ sinh, bước xuống. Hắn không mang theo vũ khí, chỉ cầm một chiếc hộp công cụ.

“Giao hàng.” – Hắn nói với camera an ninh, giọng bình thản.

Từ trong hộp công cụ, Khoa – đang trốn trong một góc khuất xa xa – điều khiển một thiết bị gây nhiễu tinh vi. Nó không chặn tín hiệu, mà giả mạo một mã số giao hàng đặc biệt mà chỉ có nội bộ Đỗ gia mới biết.

Tích.

Cánh cổng sắt lớn từ từ mở ra.

Đan bước vào. Hắn không liếc ngang liếc dọc. Hắn đi thẳng, như một công nhân thực thụ đến làm nhiệm vụ. Nhưng dưới lớp vỏ bọc ấy, từng sợi cơ đều căng cứng. Hắn cảm nhận rõ hàng chục ánh mắt vô hình đang dõi theo mình – những linh hồn canh gác.

Hắn không đi về phía dinh thự chính. Thay vào đó, hắn rẽ vào một lối nhỏ, hướng đến khu xử lý rác thải – nơi Vy đã phát hiện ra có một đường ống ngầm dẫn thẳng vào tầng hầm biệt thự.

“Anh công nhân.” – Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ loa. Một tên vệ sĩ mặc vest đen bước ra, chặn lối. “Khu vực này cấm vào.”

Đan dừng lại, gật đầu cười xã giao.

“Xin lỗi, tôi nhận lệnh đến kiểm tra đường ống. Hệ thống báo có sự cố rò rỉ.”

“Lệnh từ ai?” – Tên vệ sĩ hỏi, ánh mắt nghi ngờ.

Đan không trả lời. Thay vào đó, hắn mở hộp công cụ. Nhưng bên trong không phải là cờ lê hay tua vít. Đó là “Hạt Giống Oán Hồn” thứ hai – được Khoa tinh chế để phát ra một luồng oán khí yếu, đủ để kích thích những linh hồn canh gác nhạy cảm xung quanh.

Ngay lập tức, không khí trở nên lạnh giá. Những bóng ma canh gác bắt đầu lởn vởn, bất an. Hệ thống an ninh tâm linh bị nhiễu loạn nhẹ.

Tên vệ sĩ dù không thấy gì, nhưng bản năng khiến hắn rùng mình. Trong tích tắc mất cảnh giác đó, Đan đã nhanh như cắt, dùng một ngón tay ấn vào một huyệt đạo trên cổ hắn. Tên vệ sĩ gục xuống trong im lặng.

Đan kéo xác hắn vào một góc khuất, rồi nhanh chóng mở nắp cống mà Vy đã đánh dấu.

“Ta đã vào.” – Hắn nói nhỏ vào thiết bị liên lạc.