Bóng tối.
Nhưng lần này không phải là sự vô thức, mà là một không gian tĩnh lặng, lạnh giá. Đan cảm thấy mình như đang trôi nổi trong một vùng nước tối, nghe thấy những âm thanh vang vọng từ rất xa: tiếng gào thét của Thành, tiếng khóc của Mai, và cuối cùng là ánh mắt dứt khoát của Vy khi cô trao chiếc trâm cho chính mình.
Sự phản bội.
Nỗi đau thể xác từ sau gáy chưa bằng nỗi đau từ sự thật đó. Tất cả đều đã kết thúc. Mọi người đều đã ra đi.
“Còn ngươi… vẫn còn ở đây.”
Một giọng nói, không phải từ bên ngoài, mà từ trong chính tâm trí anh. Dịu dàng, đau khổ, nhưng đầy thấu hiểu.
“Ta cũng từng như ngươi. Cũng từng tin vào lòng tốt, vào tình thân… cho đến khi bị chôn vùi trong lòng đất lạnh.”
“Liễu?” – Đan thầm nghĩ, ý thức dần trở lại.
“Đúng vậy. Kẻ bị phản bội… gặp kẻ bị phản bội.”
Một luồng ánh sáng xanh mờ ảo loé lên trong bóng tối. Hình ảnh của Liễu hiện ra, không còn vẻ dữ tợn của oan hồn, mà như một cô gái mỏng manh, đầy vẻ u sầu, trong tà áo dài trắng đẫm đất.
“Ngươi không giống bọn chúng. Trái tim ngươi còn sự đồng cảm. Ngươi đã cố gắng hiểu ta, thay vì chỉ muốn đoạt lấy chiếc trâm.”
“Tôi… tôi đã thất bại.” – Ý nghĩ của Đan tràn ngập sự chán nản và mệt mỏi. “Tôi không cứu được ai.”
“Không. Sự thất bại của ngươi mới là thứ khiến ta tỉnh táo. Ta nhìn thấy chính ta trong ngươi. Và ta nhận ra, oán hận không thể giải thoát được ai. Nó chỉ kéo dài thêm sự giam cầm.”
Liễu tiến lại gần. Bàn tay nàng, lạnh giá như băng, chạm vào trán Đan. Một luồng năng lượng lạnh buốt nhưng không hề đau đớn tràn ngập cơ thể anh.
“Ngươi muốn sống? Ngươi muốn biết sự thật?”
“Vâng.” – Ý chí sống sót bùng cháy trong Đan.
“Vậy thì hãy trở thành đôi mắt của ta. Đôi tai của ta. Hãy giúp ta điều tra những bí ẩn mà ta không thể với tới. Là một oan hồn, ta bị trói buộc với những nơi chứa đầy ký ức đau thương này. Nhưng ngươi… ngươi có thể đi khắp nơi. Ngươi có thể đến những Cổng Âm khác, tìm những manh mối mà ta đã đánh mất.”
“Ta sẽ cho ngươi một cơ hội thứ hai. Không phải với tư cách một nạn nhân, mà là một thám tử. Một đồng minh. Hãy đi, và tìm ra sự thật về cái chết của ta. Chỉ khi đó, cả ngươi và ta mới thực sự được tự do.”
Ánh sáng bùng nổ.
—
Đan tỉnh dậy.
Anh vẫn nằm trong khu vườn hoang tàn, dưới gốc cây hoa sứ. Trên người không một vết thương, chỉ còn cảm giác lạnh giá nơi trán nơi Liễu đã chạm vào.
Căn nhà gỗ cổ im lìm. Oan hồn Người mẹ đã biến mất. Không khí ngột ngạt đã tan biến, thay vào đó là sự tĩnh lặng của một nơi vừa được thanh tẩy. Vy, Thành, Mai… tất cả đã biến mất.
Anh là người duy nhất còn sót lại.
Đan đứng dậy, phủi bụi trên quần áo. Trong lòng bàn tay, một dấu ấn màu xanh nhạt hình chiếc trâm lờ mờ hiện lên rồi biến mất. Đó là lời nhắc nhở về giao ước.
Trước mắt anh, một giao diện hoàn toàn mới hiện ra, không phải là Bảng Điều Khiển của người chơi thông thường, mà là Giao Diện Đồng Minh với hình ảnh một chiếc trâm bạc lấp lánh làm biểu tượng.
[CHÀO MỪNG, KẺ GIẢI OAN]
[ĐỒNG MINH: LIỄU – OAN HỒN CÔ DÂU]
[LIÊN KẾT TÂM THỨC: ĐÃ THIẾT LẬP]
[QUYỀN TRUY CẬP ĐẶC QUYỀN:
– CẢM NHẬN ÂM KHÍ/KÝ ỨC MẠNH
– TRA CỨU THÔNG TIN ĐỒNG MINH]
[MỤC TIÊU CHÍNH: GIẢI MÃ SỰ THẬT VỀ CÁI CHẾT CỦA LIỄU]
[MANH MỐI HIỆN TẠI: BÁC SĨ TRẦN LÊ KHOA – MỐI TÌNH ĐẦU]
Đan đứng dậy, hít một hơi thật sâu. Anh không còn là nạn nhân bị động nữa. Anh đã bước vào một cuộc chơi lớn hơn, với một đồng minh từ thế giới bên kia.
Anh bước ra khỏi khu vườn, rời khỏi căn nhà gỗ. Bên ngoài, trời đã sáng. Làng quê vẫn yên bình như chưa hề có gì xảy ra.
Nhưng Đan biết, mọi thứ đã thay đổi mãi mãi.
Anh rời đi, không ngoảnh lại. Trong túi anh, không có điểm số, không có vật phẩm. Nhưng anh có một sứ mệnh, một người đồng hành vô hình, và một sức mạnh mới mẻ.
Hành trình giải oan đã bắt đầu.
[HẾT PHÓ BẢN 1: CĂN NHÀ GỖ CỔ]