Căn bếp cũ ngập mùi tro tàn và dầu mỡ ôi thiu. Năm con người đứng đó, giữa sự im lặng nặng nề chỉ bị phá vỡ bởi tiếng nức nở nghẹn ngào của Mai và tiếng thở gấp của Lan.
“Chúng ta không thể tiếp tục như thế này,” Vy lên tiếc, giọng đã mất đi sự điềm tĩnh ban đầu. “Bác Hải đã chết. Chúng ta phải hợp tác, nếu không tất cả sẽ chết.”
“Hợp tác?” Thành cười khẩy, dựa lưng vào chiếc bếp lò cũ. “Hợp tác để rồi một đứa khác bị cái áo nào đó siết cổ chết thay à? Giờ thì tôi hiểu luật chơi rồi. Mạnh được, yếu thua. Và điểm số mới là thứ thật sự quan trọng.” Hắn liếc nhìn những người còn lại, như đang đánh giá “giá trị” của họ.
“Anh là đồ vô nhân tính!” Lan hét lên, chỉ tay về phía Thành.
“Vô nhân tính?” Thành bước tới một bước, ánh mắt nguy hiểm. “Còn sống ở đây mới là có nhân tính. Còn chết rồi thì chỉ là… năm mươi điểm, như bác già kia thôi.”
Sự tính toán lạnh lùng đó khiến không khí như đóng băng. Đan im lặng quan sát. Anh thấy Mai, cô gái vẫn mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, co ro trong góc, đôi mắt đỏ hoe nhưng lại có một sự thức tỉnh kỳ lạ. Cô nhìn xác bác Hải, rồi nhìn những người còn lại, như đang thấu hiểu một điều gì đó.
“Tôi… tôi không muốn chết,” Mai lên tiếc, giọng nhỏ nhưng rõ ràng. “Nhưng tôi cũng không muốn sống bằng cách giẫm lên xác người khác.” Cô nhìn thẳng vào Thành. “Bác Hải đã chết để cứu tôi. Tôi sẽ không để cái chết của bác trở nên vô nghĩa.”
“Thật cảm động…”
Giọng nói của Oan hồn Người mẹ lại vang lên, đầy vẻ châm biếm.
“Nhưng tình cảm ích kỷ của con người… luôn làm ta thỏa mãn. Các ngươi nghĩ các ngươi có thể thoát ư? Lối ra duy nhất… nằm trong khu vườn của nó. Nơi mà nó từng gọi là ‘Thiên Đường’.”
Một tia sáng lóe lên từ cuối nhà bếp, lần này là một cánh cửa gỗ nhỏ, dẫn ra ngoài trời.
“Khu vườn!” Thành gần như gào lên, lao về phía cánh cửa. Hắn không cần đợi ai.
Họ theo sau, bước vào một khoảng sân sau chìm trong một thứ ánh sáng xanh vĩnh cửu, kỳ lạ. Đây chính là khu vườn nhỏ – “Vườn Địa Đàng” của Liễu. Nhưng giờ nó là một bản sao thảm khốc: những luống hoa héo rũ, những cây cảnh trơ trụi, xác xơ. Ở giữa khu vườn là một cây hoa sứ già nua, tán lá tỏa ra như những ngón tay gân guốc đang cầu nguyện. Và dưới gốc cây, một bóng hình bắt đầu hiện ra.
Không phải là một con quỷ dữ tợn. Mà là Liễu.
Nàng mặc bộ áo dài cưới trắng tinh khôi, nhưng đã ố vàng vì thời gian và vương đầy vết đất. Khuôn mặt nàng thanh tú, xanh xao, đôi mắt đen láy nhưng chứa đựng cả một đại dương nỗi đau. Trên tóc nàng, lấp lánh chiếc trâm bạc.
“Nó kia rồi!” Thành thở hổn hển, mắt sáng rực vì tham vọng. Hắn lao về phía trước.
Nhưng ngay lập tức, từ những bụi cây héo úa, những bóng người bằng đất, bằng rễ cây bắt đầu trồi lên, chặn đường hắn.
“Chúng ta phải giúp hắn ta sao?” Vy thì thầm với Đan, giọng đầy ghê tởm.
“Không,” Đan lắc đầu, mắt không rời Liễu. “Không phải giúp hắn. Mà là giúp cô ấy. Chúng ta phải phá vỡ lời nguyền này.”
Đan bước về phía Liễu, giơ hai tay ra, tỏ ý hòa bình. “Liễu! Chúng tôi đã đọc thơ của cô! Chúng tôi biết cô đau khổ! Chúng tôi đến đây để giúp cô giải thoát!”
Liễu nhìn Đan, đôi mắt nàng như chớp động.
“Giúp ta? Bằng cách nào? Bằng máu và sự phản bội như kẻ kia sao?” – Nàng chỉ tay về phía Thành, đang vật lộn với những bóng ma đất.
“Không!” Mai đột nhiên bước lên, giọng nói của cô vang lên đầy xúc động. “Bằng sự hi sinh! Như bác Hải đã hi sinh cho tôi! Cô không cô đơn đâu! Nỗi đau của cô, chúng tôi đã thấy!”
Những lời nói chân thành của Mai dường như chạm được vào phần người còn sót lại trong Liễu.
Thừa dịp mọi sự chú ý đổ dồn về phía Liễu, Thành, với sự điên cuồng và khéo léo bất ngờ, đã luồn lách qua đám bóng ma, lao thẳng đến gốc cây hoa sứ.
“TRÂM CỦA TAO!” – Hắn gào lên, giơ tay giật chiếc trâm bạc trên tóc Liễu.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
Một ánh chớp trắng xóa bùng nổ từ chiếc trâm.
Thành hét lên một tiếng đau đớn, bàn tay hắn bốc khói, như bị một sức mạnh vô hình thiêu đốt. Hắn bị hất văng ra xa, ngã vật xuống đất, chiếc trâm rơi khỏi tay.
“NGƯƠI… KHÔNG XỨNG!” – Liễu gầm lên, giọng nàng bỗng đầy uy lực và oán hận. Cả khu vườn rung chuyển.
Trong lúc hỗn loạn, Vy – người luôn quan sát và chờ đợi – đã hành động. Cô lao tới, nhặt chiếc trâm lên. Ánh mắt cô lóe lên sự quyết tâm và một chút dằn vặt.
“Xin lỗi, Mai,” – Vy thì thầm, giọng run nhưng đầy quyết đoán – “Nhưng CHỈ được Một người.”
Cô giơ chiếc trâm lên cao. Một vệt sáng trắng lập tức mở ra trong không trung, hút lấy cô. Vy – kẻ cầm trâm – là người DUY NHẤT được công nhận sống sót và biến mất.
Sự phản bội diễn ra quá nhanh. Mai, người đang đứng gần đó nhất, hoàn toàn bất lực. Còn Thành, đang bò trên đất, hét lên đầy phẫn uất: “ĐỒ KHỐN! TAO SẼ GIẾT MÀY!”
Oan hồn Người mẹ đột ngột xuất hiện, cười nhạo sự phản bội: “Tốt lắm! Chính xác là như vậy! Giờ thì… những kẻ còn lại sẽ thuộc về ta!”
Oán khí của bà và Liễu va chạm, tạo ra một cơn bão năng lượng.
Thành, trong cơn điên loạn và tuyệt vọng, đã lê lết bò lại gần Mai. “Đều do mày! Do mày nói mấy lời giả dối đó mà nó mới phản bội!” – Hắn gầm lên, tay không bóp lấy cổ Mai.
“Buông… cô ấy… ra!” – Đan, dù choáng váng, vẫn cố gắng lao tới can ngăn.
Trong lúc giằng co điên cuồng giữa ba người, một mảnh gỗ văng ra từ cây hoa sứ trong cơn bão âm khí, đập mạnh vào đầu Đan.
Anh ngã xuống, mọi thứ tối sầm.
Trong cơn mê man, anh nghe thấy tiếng Thành và Mai cùng thét lên, rồi im bặt. Có lẽ họ đã bị cơn thịnh nộ của hai oan hồn nuốt chửng.
Chỉ còn lại anh, nằm lại trong khu vườn tan hoang.
Giọng nói của Liễu, yếu ớt và đau khổ, vang lên trong vô thức: “Tất cả… đều ra đi… Chỉ còn lại ngươi… Ngươi có thể… giúp ta không…?”
Và anh, với ý thức cuối cùng, đã gật đầu.