Sau khi bóng ma biến mất, sự im lặng còn đáng sợ hơn cả tiếng hét. Chỉ còn nghe thấy tiếng thở gấp gáp của Lan và tiếng máy quay của Thành rít lên một cách vô vọng.
“Được rồi,” Vy lên tiếc, phá vỡ sự căng thẳng. Ánh đèn pin của cô quét qua từng khuôn mặt tái nhợt. “Ngồi đây chờ chết không phải là một lựa chọn. Chúng ta phải tìm chiếc trâm.”
“Và rồi sao?” Thành cười gằn, hạ máy quay xuống. “Một chiếc trâm, sáu con người. Nghe có vẻ giống một công thức cho một cuộc tàn sát tuyệt vời.”
“Anh muốn nói gì?” Đan hỏi, giọng lạnh lùng.
“Ý tôi là,” Thành bước tới, ánh mắt sắc lẹm liếc nhìn mỗi người, “lời nói của ‘cô dâu’ kia rất rõ ràng. CHỈ MỘT kẻ sống sót. Vậy khi tìm thấy chiếc trâm, chúng ta sẽ làm gì? Ôm nhau mà nhảy múa sao?”
Lời nói của hắn như một nhát dao, cắt đứt lớp vỏ mong manh của sự hợp tác. Bác Hải lùi lại một bước, mắt đầy cảnh giác. Lan khóc nức nở.
Đúng lúc đó, một sự kiện kỳ lạ xảy ra.
Trước mắt Đan, ngay bên dưới tầm nhìn, một dòng chữ màu xanh nhạt hiện lên, trong suốt, không ảnh hưởng đến việc quan sát:
[KÍCH HOẠT NHIỆM VỤ PHỤ: “LỐI VÀO BÍ MẬT”]
[MÔ TẢ: Tìm và mở chiếc rương gỗ trong phòng chính.]
[PHẦN THƯỞNG: 20 ĐIỂM CỐNG HIẾN]
Đan giật mình, chớp mắt vài lần. Dòng chữ vẫn ở đó. Anh liếc nhìn những người khác. Họ dường như không nhìn thấy gì. Chỉ riêng anh.
“Chúng ta nên bắt đầu từ đây,” Đan nói, cố giữ bình tĩnh và chỉ vào chiếc rương gỗ cũ kỹ trong góc phòng – nơi anh đã tìm thấy chiếc trâm trong thế giới thực.
“Tại sao?” Thành hỏi, nghi ngờ.
“Tôi… có một linh cảm,” Đan nói giả. Anh không thể tiết lộ về hệ thống.
Vy gật đầu, chiếu đèn vào chiếc rương. “Hợp lý. Nó trông có vẻ quan trọng.”
Họ tiến lại gần. Ổ khóa gỗ chắc nịch, không có chìa. Trên đó có khắc một câu đố chữ Nho mờ ảo: “Vật gì không mồm mà biết kêu than?”
Một câu đố dân gian. Đan nhíu mày. Anh không rành những thứ này.
“Để tôi,” Thành nói, nhặt lên một khúc gỗ mục từ góc nhà. Nhưng ngay khi hắn vung tay định đập vào ổ khóa, một giọng nói the thé, lạnh lẽo vang lên ngay sau lưng hắn.
“Con trai… sao con dám phá phách?”
Thành quay phắt lại. Không có ai.
Bác Hải, từ nãy đến giờ im lặng, bỗng lên tiếng, giọng run run: “Cái… cái trống. Là cái trống! Không có mồm mà kêu vang khi bị đánh.”
Vừa dứt lời, ổ khóa gỗ kêu lên một tiếng “cách” nhẹ, rồi tự động mở ra.
Ngay lập tức, một thông báo xanh hiện ra trước mắt Đan:
[HOÀN THÀNH NHIỆM VỤ PHỤ]
[+20 ĐIỂM CỐNG HIẾN]
[TỔNG ĐIỂM: 20]
Và trước mắt mọi người, một dòng chữ vàng sáng rực hiện lên trong không trung, đủ để tất cả đều thấy:
[ĐỘI HÌNH GIẢI MÃ THÀNH CÔNG!]
[MỖI THÀNH VIÊN NHẬN ĐƯỢC: +10 ĐIỂM CỐNG HIẾN!]
“Điểm? Điểm cống hiến?” Thành reo lên, mắt sáng rực. “Chuẩn rồi! Game là phải có điểm chứ! Có điểm là có shop, có nâng cấp!”
Sự phấn khích của hắn hoàn toàn lấn át nỗi sợ hãi ban nãy. Vy nhìn dòng chữ, trầm ngâm. “Điểm số… Vậy chúng ta đang bị buộc phải chơi một trò chơi thực sự.”
Lan và Mai vẫn hoang mang, nhưng ánh mắt họ cũng dán vào dòng chữ đang dần biến mất. Ngay cả Bác Hải cũng lẩm bẩm: “Điểm… điểm để làm gì?”
Thành mở nắp rương ra. Bên trong không phải là chiếc trâm, mà là một con búp bê vải cũ kỹ, mặc chiếc áo dài thu nhỏ, khuôn mặt được thêu bằng chỉ đen, để trống hai con mắt trắng dã. Trên cổ nó, treo một mảnh giấy nhỏ.
Thành giật lấy mảnh giấy, đọc to: “Kẻ nào nhận được nó, kẻ đó sẽ là mục tiêu tiếp theo.”
Hắn ta chưa kịp phản ứng, thì con búp bê bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt trắng dã nhìn thẳng vào hắn. Một nụ cười thêu bằng chỉ đỏ ngoác ra trên khuôn mặt vải.
Thành hét lên, vứt con búp bê xuống đất.
Nhưng nó đã không rơi. Nó lơ lửng trong không trung, xoay người chậm rãi, rồi chỉ tay về phía hành lang tối om dẫn vào sâu trong nhà.
“Chiếc trâm… đang chờ… ở cuối con đường…” – Giọng nói của con búp bê the thé như tiếng kim loại cà vào nhau.
Rồi nó phóng đi như một mũi tên, biến mất vào bóng tối của hành lang.
“Đi theo nó!” Thành hét lên, mọi suy nghĩ về điểm số và cửa hàng dường như bị lấn át bởi nỗi sợ nguyên thủy. “Nó sẽ dẫn ta tới chỗ chiếc trâm!”
Hắn lao đi đầu tiên. Vy và Đan nhìn nhau một cái, rồi cùng bước theo. Bác Hải lê bước. Lan và Mai, sau một giây do dự, cũng đuổi theo, sợ bị bỏ lại một mình trong căn phòng này.
Đan bước đi, trong lòng cảm thấy bất an. 20 điểm. Hệ thống. Nó thực sự tồn tại. Và anh là người duy nhất nhìn thấy những nhiệm vụ phụ? Điều đó cho anh một lợi thế, nhưng cũng là một gánh nặng. Anh phải tận dụng nó để sống sót, và phải giấu kín, kẻo trở thành mục tiêu của chính những người đồng hành.
Hành lang dài và tối, hai bên là những cánh cửa phòng đóng chặt. Ánh đèn pin của Vy chỉ đủ chiếu một vệt sáng yếu ớt.
Và rồi, từ phía sau, một tiếng động lạch cạch phát ra. Họ quay lại.
Cánh cửa phòng mà họ vừa rời đi đã tự động đóng sập lại. Then cài gỗ một lần nữa tự động gài xuống.
Họ đã bị nhốt lại trong hành lang. Không đường lui.
Luật chơi đã rõ. Và con đường phía trước, tối om đầy hiểm nguy. Giờ đây, không chỉ là nỗi sợ ma quỷ, mà còn là sự cám dỗ của những con số – thứ có thể biến đồng đội thành kẻ thù.