Căn phòng rung chuyển dữ dội dưới sức mạnh của Cánh Cổng Năng Lượng, những đường nứt lan ra từ bàn đá cổ xưa như mạng nhện đen kịt, nuốt chửng ánh sáng neon còn sót lại của Thiên Đường Đen. Mạnh, Họa Sư Ý Chí với nụ cười méo mó, giơ tay vẽ những đường nét vô hình trong không khí – một ảo giác tâm lý bắt đầu hình thành, biến không gian thành địa ngục cá nhân của Đan: hình ảnh Liễu tan vỡ, Khoa bị xé xác, và hắn cô độc giữa biển oán hận. “Ngươi nghĩ ngươi có thể chống lại?” Mạnh thì thầm, giọng hắn len lỏi vào đầu óc Đan như độc dược.
Kẻ Thu Thập, thực thể cao lêu nghêu với lớp da bóng loáng như gốm nung, vươn những cánh tay dài ngoằng về phía Con Búp Bê Len trong tay Đan. “Trả lại nó, Kẻ Giải Oan. Sự tinh khiết đó thuộc về nghi lễ của ta – không phải cho một kẻ lang thang như ngươi.” Giọng hắn khàn đặc, vang vọng như tiếng gió hú qua lò nung, và không khí quanh hắn bắt đầu đông đặc, hút lấy mọi năng lượng sống. Đan cảm nhận được sức ép: không có Liễu, oán khí từng là lá chắn của hắn nay chỉ còn là khoảng trống lạnh lẽo. Xác suất sống sót lóe lên trong đầu hắn – 12%, theo hệ thống. Nhưng Đan không phải kẻ dễ dàng đầu hàng; hắn đã sống sót qua Dinh Thự, Bệnh Viện, và Lò Lửa bằng trí tuệ, không phải sức mạnh thô bạo.
Hắn hít sâu, não bộ quay cuồng với hàng trăm tính toán. Không tấn công trực diện – đó là tự sát. Thay vào đó, hắn siết chặt búp bê, thì thầm một câu lệnh cổ xưa từ quyền Chủ Nhân tạm thời của Dinh Thự Colonial: “Năng lượng tinh khiết, hãy phản chiếu nỗi sợ của kẻ săn mồi.” Búp bê không phát sáng rực rỡ như trước, mà tỏa ra một luồng sáng dịu dàng, ấm áp – không phải để hủy diệt, mà để phản chiếu. Ánh sáng chiếu vào Kẻ Thu Thập, và trong khoảnh khắc đó, hắn không còn là thực thể siêu nhiên bất khả xâm phạm; hắn hiện ra dưới dạng một con rối rách nát, bị Ông Trùm giật dây từ xa, khuôn mặt méo mó vì nỗi sợ bị phản bội và vứt bỏ như một công cụ hết hạn.
Kẻ Thu Thập giật nảy, cánh tay bóng tối chùn lại, nghi lễ bị gián đoạn tạm thời. “Không… không phải ta!” hắn gầm gừ, giọng vỡ òa lần đầu tiên, lộ ra điểm yếu: hắn không sợ Đan, mà sợ chính Ông Trùm – kẻ đã biến hắn thành tay săn mồi vĩnh cửu. Luồng sáng tinh khiết từ búp bê không làm hắn đau thể xác, mà đâm vào tâm trí, làm hắn mất tập trung chỉ trong 10 giây quý giá. Đó là nước đi đầu tiên của Đan: khai thác điểm yếu tâm lý, mua thời gian mà không cần oán khí từ Liễu.
Mạnh cười lớn, kích hoạt Họa Sư Ý Chí: ảo giác ập đến Đan – Liễu quay lưng trách móc, Khoa chết dưới tay hắn, và hắn cô độc trong địa ngục vĩnh cửu. Nhưng Đan đã dự đoán: hắn cắn mạnh vào lưỡi, dùng nỗi đau thực tế để phá vỡ ảo giác (kỹ thuật từ Khoa ở Bệnh Viện Gió Đông). Đồng thời, hắn ném búp bê về phía Mạnh – không phải tấn công, mà để kích hoạt hiệu ứng phụ: năng lượng tinh khiết lan tỏa, làm Mạnh (từng là “Vật Chủ” bị tha hóa) nhớ lại quá khứ lương thiện, gây xung đột nội tâm. Mạnh ôm đầu, hét lên: “Dừng lại… ta không phải…!” Khả năng thao túng của hắn bị gián đoạn, tạo khe hở thứ hai.
Đan lao về Cánh Cổng, dùng quyền Chủ Nhân để “cướp quyền kiểm soát tạm thời” – không mở cổng, mà làm nó quá tải. Hắn ấn tay lên bàn đá, thì thầm: “Chủ Nhân ra lệnh: Phản ứng!” Cánh Cổng rung lên, hút Kẻ Thu Thập vào một vòng xoáy không gian (không giết hắn, nhưng nhốt tạm thời trong chiều không gian hỗn loạn). Hỗn loạn bùng nổ: căn phòng sụp đổ, võ sĩ và đám đông ở Thiên Đường Đen hoảng loạn chạy tán loạn, tạo đường thoát. Đan nắm lấy Khoa (nếu hắn ở gần, hoặc gọi Quân qua tai nghe), lao qua lối thoát khẩn cấp do Quân chuẩn bị từ trước.
Họ thoát ra ngoài trời đêm, nhưng không toàn vẹn: búp bê yếu đi (mất một phần năng lượng tinh khiết), và Kẻ Thu Thập gầm gừ từ vòng xoáy: “Ngươi chỉ trì hoãn thôi, Kẻ Giải Oan. Ông Trùm sẽ có ngươi!” Hệ thống lóe lên: [Nhiệm vụ: Tiêu diệt Kẻ Thu Thập – Hoàn thành 45%. Mối đe dọa tăng cấp.] Đan mỉm cười lạnh lẽo trong bóng tối: hắn đã sống sót bằng trí tuệ thuần túy, chứng tỏ không cần Liễu, hắn vẫn là thế lực đáng gờm. Nhưng cái giá là Kẻ Thu Thập giờ truy lùng dữ dội hơn, dẫn đến cao trào lớn ở PB tiếp theo – có lẽ là đối đầu trực tiếp với Ông Trùm tại Nền Tảng Khởi Nguyên.