Tôi không biết mình đã đi bao lâu. Trời đổ mưa từ rạng sáng, tôi lạc tay lái và xe lao xuống một lối mòn chưa từng thấy. Khi mở mắt ra, trước mặt là một quán trọ gỗ cũ kỹ, treo bảng “NGƯỜI QUEN”. Bên trong ấm đèn vàng. Mùi bạc hà và chút khói cay. Người chủ trọ mỉm cười khi thấy tôi. “Cô đến rồi. Tôi giữ phòng cho cô suốt ba hôm nay.” Tôi nhíu mày: “Tôi chưa đặt gì cả.” Ông ta chỉ gật đầu, như đã quá quen với câu trả lời này.
Phòng số 3. Cửa gỗ nặng. Giường cũ. Một bức ảnh treo tường – là tôi – đang đứng giữa cánh đồng hoa cúc trắng, cười rạng rỡ. Tôi chưa từng đến nơi này. Nhưng trong ảnh, tôi mặc đúng chiếc váy hiện giờ, với nụ cười rất giống một ai khác. Tôi nằm xuống, mệt đến mức không suy nghĩ được gì nữa.
Sáng hôm sau, tôi gặp một cặp vợ chồng già ở phòng số 1. Họ nhìn tôi hồi lâu, rồi bật khóc. “Chúng tôi đã tìm cô suốt bốn năm nay.” Tôi lùi lại: “Tôi không biết hai người.” Họ đưa tôi xem một quyển sổ – bên trong có những bức thư tôi viết, nét chữ không thể chối. Có bức thư xin lỗi. Có bức thư bảo: “Con gái của cha mẹ đã chết rồi, giờ chỉ còn con thôi. Nhưng con không chắc con còn là con không.”
Tôi bỏ chạy. Ra khỏi quán, chỉ thấy sương mù và đường cụt. Tôi thử gọi điện. Không có sóng. Tôi quay lại, hỏi chủ trọ: “Ông đã cho tôi ăn gì?” Ông ta đáp: “Chúng tôi chỉ giúp khách nhớ lại thôi. Còn cô, hình như đã quên quá nhiều.”
Đêm thứ hai, tôi nghe tiếng ai gõ cửa. Là một cô gái chừng hai mươi, mặt tròn, giọng quen lạ. Cô ấy chỉ nói: “Em là bạn thân chị. Chị bỏ đi đúng sinh nhật em. Chị biết không, bọn họ nói chị tự sát. Nhưng em không tin. Chị vẫn còn sống mà, đúng không?” Tôi lắc đầu, nói tôi không nhớ gì cả. Cô ấy nhìn tôi hồi lâu, nước mắt rơi nhưng không gào khóc. Cô chỉ nói: “Nếu chị không nhớ gì, thì làm ơn… đừng quên luôn em.”
Tôi nhìn mình trong gương. Dưới ánh đèn mờ, có gì đó không đúng. Gò má tôi cao hơn, sống mũi gãy nhẹ – rất giống vết chấn thương từng có. Trên cổ tay là sẹo nhỏ. Tôi chưa từng… À không. Hình như tôi từng ngã – từ rất cao. Người ta nói tôi sống sót. Nhưng người ta là ai?
Sáng thứ ba, tôi quyết định rời đi. Nhưng ngoài cửa chỉ là một biển sương, không lối thoát. Chủ trọ đưa tôi một hộp nhỏ. Trong đó là một thẻ bệnh viện, tên tôi, ảnh tôi, và dòng chữ đỏ: “Tình trạng: rối loạn phân ly. Bệnh nhân mất trí nhớ sau cú sốc tự sát bất thành. Đề nghị theo dõi nghiêm ngặt.”
Tôi cứng người.
“Cô không thể rời đi cho đến khi cô nhớ ra,” ông ta nói. “Bởi quán trọ này… chỉ mở cửa cho những người không còn nhà để về.”