CÁI TÊN “CÀ CHUA” VÀ BẢN ĐỒ CỦA MỘT TÂM HỒN NHẠY CẢM


Chắc chẳng ai còn nhớ ai là người đầu tiên gọi nó bằng cái tên ấy, hay vì sao lại gọi như thế. Chỉ có nó biết. Và nó chưa từng kể với ai. Như giữ lại một bí mật nhỏ – lặng lẽ, không ồn ào, chẳng mấy ai bận tâm. Nhưng với riêng nó, lại là một điều quan trọng – như mảnh chỉ đỏ buộc nhẹ vào ký ức, để nhắc rằng có một phần bản thân chỉ mình nó hiểu, và vẫn còn nguyên vẹn ở đó. Có người đoán: – “Chắc vì mặt nó hay đỏ.” Có người bảo: – “Tại nó ngố ngố, nhìn mềm mềm như quả cà chua chín.” Đám bạn thì cười: – “Vì lần đi học về giữa trời nắng, nó mặc áo khoác to đùng, mũ trùm kín mít, ôm cặp đi như… cà chua luộc!” “Cà Chua” là cái tên nghe tưởng chừng ngốc nghếch, nhưng lại là tấm bản đồ cho người nào đủ kiên nhẫn mà lần theo. Vì trong cái tên ấy, có: – Một đứa trẻ dễ đỏ mặt mỗi khi được chú ý. – Một tâm hồn thích thầm lặng quan sát hơn là chen chân vào ồn ào. – Một người không giỏi giao tiếp, nhưng luôn cố gắng tử tế trong từng điều nhỏ. – Một trái tim dễ tổn thương, nên chọn sống nhẹ tênh như lớp vỏ mỏng. Cái tên ấy – nếu được ai đó gọi bằng giọng thật lòng – sẽ khiến nó ngoảnh lại bằng một ánh mắt sáng long lanh. Không phải vì vui. Mà vì… nó biết mình được thấy. Khi mọi người chọn chạy nhanh, hướng đến những giấc mơ rõ ràng, hoạch định tương lai bằng bản kế hoạch năm năm, thì nó vẫn đang viết từng dòng nhỏ trong nhật ký, như kiểu vẽ từng nếp gấp của tấm bản đồ cũ. Một bản đồ không in sẵn đích đến. Nhưng từng ngả rẽ đều là thật. Và từng dấu chấm nhỏ – là một cảm xúc không bị lãng quên. Vì sống – với nó – không phải là hoàn thành tất cả, mà là ghi nhớ thật kỹ mình đã cảm gì trên đường đi. Và đến lúc ấy, nó mới nhận ra – thì ra cái tên này, đã không còn là biệt danh. Nó là chân dung. Là kết tinh của mọi điều mà nó từng viết, từng vẽ, từng giữ lại. Là tiếng gọi về một phiên bản “mình” mà nó yêu thương – dù không ai ca ngợi, dù chẳng ai làm gương. “Cà Chua” – một cái tên tưởng như vô nghĩa. Nhưng nếu ai từng gọi bằng sự tử tế, bằng cái hiểu không cần phân tích, bằng một cái ngoái đầu thật chậm… Thì sẽ thấy: đó là cái tên mang hình dáng của một tâm hồn nhạy cảm đã dám lớn lên giữa thế giới ồn ào. Về sau, cũng chẳng còn mấy ai nhớ đến cái tên ấy. Ngay cả những người từng thân thiết nhất, cũng chưa chắc từng nghe nó được gọi như thế. Cuộc sống lớn dần. Những mối quan hệ lớn dần. Và cả nó – cũng không còn là đứa trẻ của ngày xưa. Người ta bắt đầu quen gọi nó bằng những cái tên nghiêm túc hơn, đúng mực hơn – như thể “Cà Chua” chỉ là một tiếng gọi đùa nghịch thuở nhỏ, nên đã bị xếp gọn vào một ngăn ký ức rất cũ, rất xa. Chỉ mình nó, đôi khi vẫn ngoái lại. Nhớ đến cái tên đó – như nhớ một phần mềm mại nhất trong mình, từng tồn tại. Nhưng với nó, “Cà Chua” chưa bao giờ là biệt danh. Đó là một phần của tuổi thơ – là tiếng cười vang sau giờ kiểm tra, là đôi má đỏ ửng khi cả lớp nhìn về phía mình, là khoảnh khắc một người bạn nào đó khẽ gọi tên nó giữa buổi trưa nắng gắt. Một cái tên bé xíu, không hoa mỹ, không đặc biệt với ai – nhưng với nó, từng là cả một bầu trời.Bầu trời ấy, chỉ cần một tiếng gọi khẽ, cũng đủ ửng đỏ – như thể mọi ký ức lại ùa về, vừa thân thuộc, vừa xa xăm.