Cuộc đời của “Cà Chua”, nếu gom lại từng mảnh nhỏ, thì sẽ là một bộ sưu tập những thứ… dang dở. Một bản vẽ không tô màu. Một câu chuyện viết dở dang rồi gấp lại giữa chừng. Một lời xin lỗi viết ra rồi vo tròn bỏ vào thùng rác. Và một vài cảm xúc từng rất thật, nhưng không đủ dũng khí để giữ lại. Hồi nhỏ, nó từng tin rằng: chỉ khi làm xong mọi thứ mới được gọi là cố gắng. Bức tranh còn dang dở – nghĩa là đã bỏ cuộc. Cuốn nhật ký không viết trọn một năm – là thiếu kiên trì. Một đoạn nhạc chưa tập thuộc – là lười biếng. Một hiểu lầm không dám nói ra – là hèn nhát. Trong thế giới của nó khi ấy, nỗ lực đồng nghĩa với hoàn thành. Thiếu một bước cuối cùng thôi, cũng là thất bại. Nhưng rồi, lớn lên một chút, nó mới hiểu… Có những điều không thể hoàn thành, vì cuộc đời vốn không phải đường thẳng. Có những điều cần dang dở – để còn không gian mà thở, mà tiếc, mà nhớ. Có những nỗi buồn cần giữ lại – không phải để gặm nhấm Dần dần, nó học cách chấp nhận sự dang dở như một phần của mình. Nó hiểu rằng, có những điều không hoàn hảo… nhưng vẫn xứng đáng được giữ lại. Dang dở không phải là thất bại. Mà là một dạng tồn tại khác – im lặng, mềm mại, nhưng bền bỉ. Và “Cà Chua” đang học cách đi tiếp… cùng với tất cả những điều chưa tròn đầy ấy.