Chờ Đợi Trong Hờn Tủi


Trưa hôm ấy, Khôi bảo đi công tác. Anh không nói gì nhiều, chỉ vội vàng vơ vài bộ quần áo vào ba lô, dịu người bằng nụ cười gượng gạo. “Chắc một tuần là cùng em à,” anh nói, ánh mắt liên liến cố tránh đi sự bất an. Cô gật đầu, không hỏi gì thêm, vì đã quen với những chuyến đi đột ngột như thế. Làm cán bộ thời ấy, cái sự “đi công tác” bất chợt như một thói quen. Nhưng lần này, anh đi mãi. Một, hai tuần trôi qua, rồi một tháng, hai tháng, bốn tháng… Không tin tức. Không điện tín. Không thư tay. Cái bụng Như Hoa bắt đầu nhô lên. Tin cô sắp cưới đã đồn cả khu xóm, nhưng giờ đây, người ta chỉ thấy cô, một mình đi chợ, một mình thắp hương mỗi sáng, một mình ngồi trước hiên nhà. Mỗi buổi xế chiều, cô lặng lẽ đi ngang khu chợ, dừng lại trước gian hàng quần áo trẻ em, lặng lẽ sờ tay lên vạt áo nhỏ xíu, rồi lại lặng lẽ về. Cô chờ đợi mòn mỏi. Lúc bụng đã rõ ràng, xóm nhỏ bắt đầu xôn xao. Có người rủ rỉ: “Nghe đâu chú rể là cán bộ cải tạo, giờ chắc bị bắt rồi…”, có người lại bán tín bán nghi: “Hay là nó trốn luôn rồi, bỏ người ta chứ công tác gì…” Mấy chị bán rau ngoài hẻm cười khẽ, tay vỗ rau muống, mắt liếc qua liếc lại. Trẻ con đi học ngang nhà cũng bắt đầu đưa tay chỉ trỏ. Mẹ cô từ dạo ấy hay lên nhà thờ đọc kinh hơn, ít nói hẳn. Còn ông Thảo, cha cô, vẫn vậy, sáng tưới cây, chiều ngồi đan võng. Ông không nói gì về Khôi. Buổi trời hôm đó nóng oi. Không khí nát bấy. Tiếng ve sào sạt trên tán cây. Một chiếc chiếu được trải ra trước hiên. Ông Thảo ngồi vắt chân, tay cầm điếu thuốc cuộn, rít một hơi dài. Như Hoa rửa chén xong, lau tay, ngồi xuống bên cạnh. Cả hai im lặng. Như Hoa khẽ lên tiếng: “Ba này… Anh Khôi đi cũng gần hai tháng rồi ha ba?” Ông Thảo rít thêm một hơi thuốc, gật khẽ: “Ừ, cũng cỡ đó.” “Mà ảnh đi đâu vậy ba?” Ông Thảo khựng lại, rồi chậm rãi đáp: “Việc của cơ quan. Khó nói. Thôi, con đừng lo.” Như Hoa cúi đầu: “Hồi trước đi đâu, ảnh cũng dặn dò. Lần này… im ru.” Ông Thảo nhìn ra vườn: “Nó không phải đứa vô trách nhiệm. Có chuyện gì, nó nói với ba rồi.” “Ba có biết gì không?” Ông Thảo rít thuốc, quay sang nhìn con gái: “Ba biết đủ để tin nó không bỏ con.” “Con không nói anh ấy bỏ con… con chỉ không biết… con nên đợi kiểu gì.” Ông Thảo nhìn xa xăm: “Con đợi như cái cây trong sân. Không hỏi nắng, không đòi mưa. Chỉ đứng đó. Còn nếu tới lúc nó không về… thì con tự biết cây đã chết. Lúc đó mới tính.” Cô sống trong khoảng lặng ấy. Thai kỳ dần đến hồi cuối. Lúc đi khám, bác sĩ hỏi: “Ba cháu nó đâu rồi?”, cô chỉ biết cúi đầu. Vẫn không một tin. Cô cố bám víu vào ký ức cũ. Cô không tin anh bỏ đi. Cô đan tay lên bụng, mỗi đêm. Nói chuyện với đứa con. Rồi một đêm tháng mười, cô trở dạ. Mẹ cô bối rối, còn ông Thảo lật đật đi gọi xe. Cô nằm trên cáng, mồ hôi vã ra. Không ai hỏi tên cha đứa bé nữa. Cô sinh một bé gái. Cô không khóc. Cô đặt tên con là “Vắng”. Mấy tuần sau, có vài người quen ghé thăm. “Khôi chưa về hả con?”. “Thư từ cũng không có luôn hở?” Cô chỉ biết cười. Tối đó, cô mở một cuốn sổ nhỏ, viết vài dòng. “Gửi con gái nhỏ của mẹ, Hôm nay con tròn một tháng tuổi. Mẹ nghĩ con mơ thấy ba. Ba con là người ít nói. Con giống ba. Mẹ không biết ngày nào ba con sẽ về. Nhưng mẹ hứa, ngày nào còn thở, mẹ sẽ kể cho con nghe về ba.” Một năm sau, Như Hoa ra đồng. Cả tuần bảy ngày. Hai năm sau. Một buổi tối, ông Thảo châm trà, gọi Như Hoa ra hiên nhà. “Ba có chuyện muốn nói.” Cô lặng lẽ ngồi xuống. Ông nói chậm rãi: “Có người làm mai. Nếu con gật đầu… người ta sẽ qua nói chuyện. Còn duyên, kẻ đón người đưa. Hết duyên, đi sớm về khuya một mình. Con nghĩ kỹ đi.” Như Hoa không nói gì. Cô đứng dậy, đi vào nhà sau. Cô lần ra bờ giếng. Cô ngồi xuống bên thành giếng. Và rồi, nước mắt trào ra. Vài tháng sau, một người bạn cũ của Khôi ghé nhà. “Anh Khôi… còn sống. Bị giam ở trại Xuân Lộc. Anh ấy bảo sẽ viết thư…” Cô sững người. Và đúng, một tháng sau, bức thư từ trại giam gửi về. Trong thư, anh nhắc đến con. Anh nói: “Anh sẽ về… nhất định.” Cô sống như có thêm máu. Một năm sau, đều đặn mỗi hai tháng, Như Hoa lại nhận được thư. Khuôn mặt cô tươi tắn hơn. Nhưng rồi… thêm một năm nữa trôi qua. Không thư. Cô bắt đầu sợ. Một chiều muộn, trời trong lặng gió. Bé Vắng chạy trong sân, cười khúc khích. Như Hoa ngồi trên bậc thềm, nhìn con mà mỉm cười. Cô đứng dậy. Trái tim vẫn còn chỗ trống, nhưng cô sẽ giữ chỗ ấy cho người đàn ông đã hứa sẽ về. Dù có muộn.