Nó có một cuốn sổ. Bìa màu đỏ. Không phải thứ đỏ rực rỡ, đỏ gắt của cờ lễ hội –nmà là một sắc đỏ trầm, hơi ngả nâu, giống màu vỏ chín của một quả cà chua để lâu dưới nắng nhẹ. Góc bìa có hình một quả cà chua tròn vo do chính nó vẽ, bằng bút dạ đen. Một nét vẽ đơn sơ – nhưng nhìn vào là biết ngay ai là chủ nhân. Cuốn sổ đó, nó viết khá đều đặn. Không phải để kể lể, không để dốc bầu tâm sự, cũng chẳng để trút giận hay ghi lại chi tiết từng ngày. Mục đích của nó giản dị hơn nhiều: Chỉ là ghi lại mỗi ngày một điều tử tế. Là ánh mắt hiền của bác bảo vệ trường, khi nó đi học muộn mà vẫn được mở cổng. Là một tờ giấy ai đó để lại trên bàn: “Bạn rơi bút, mình nhặt giùm rồi để đây nhé.” Là tin nhắn “ăn cơm chưa” từ đứa bạn chẳng bao giờ biết biểu lộ tình cảm. Là nụ cười của người lạ khi nó lỡ va vào ai đó giữa hành lang đông đúc – Không mắng, không cau có, chỉ đơn giản là mỉm cười. Nó gọi những điều ấy là “hạt giống của sự dịu dàng”. Và mỗi lần viết xuống, là một lần gieo lại. Thường thì nó viết vào buổi tối. Không gượng ép, không cố tìm lấy một điều gì đó thật đẹp. Chỉ lặng lẽ ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, và để ký ức dẫn lối. Khi lòng mình dịu lại, thế nào cũng có điều để biết ơn – một khoảnh khắc ấm áp thoáng qua, một ánh mắt chứa chan trìu mến, hay một câu nói vang lên đúng lúc như thể chạm đến tim. Thế là đủ. Có những ngày buồn – buồn đến mức tưởng chừng cả thế giới đang quay lưng. Ngày nhận điểm kém. Ngày bị hiểu lầm. Ngày trời đổ mưa mà quên mang áo khoác, người ướt sũng, lòng cũng lạnh tanh. Những ngày như thế, nó chẳng muốn viết gì cả. Nhưng rồi vẫn ngồi vào bàn, mở cuốn sổ cũ, cầm lấy cây bút quen tay. Và lạ lùng thay – chỉ cần bắt đầu nhớ, thì luôn có một điều, dù nhỏ bé, khiến nó không còn cảm thấy hoàn toàn lạc lõng giữa thế giới này. Có những ngày buồn. Rất buồn. Buồn đến mức tưởng như cả thế giới đang quay lưng với nó. Ngày bị điểm kém. Ngày bị bạn bè hiểu lầm. Ngày trời đổ mưa, còn nó thì quên áo khoác – ướt nhẹp từ đầu đến chân. Những ngày như thế, nó chẳng muốn viết gì. Vậy mà rồi, vẫn lặng lẽ ngồi vào bàn, mở sổ ra, cầm bút. Và thật kỳ lạ – khi bắt đầu nhớ lại, khi dòng mực đầu tiên lướt trên trang giấy, bao giờ cũng có ít nhất một điều khiến nó cảm thấy mình… không hoàn toàn cô độc. Nó không viết để trở thành nhà văn. Cũng chẳng viết để được ai công nhận hay ngợi khen. Nó viết – đơn giản vì đó là cách duy nhất để không bị cuốn trôi giữa những ngày quá nhiều chông chênh. Có những đêm trằn trọc không rõ vì sao. Nó bật đèn, mở cuốn sổ cũ, lần giở từng trang giấy đã sờn. Mỗi trang là một lát cắt của thế giới – nhỏ bé, mong manh, nhưng dịu dàng đến lạ. Những con chữ bình thường ấy, bằng cách nào đó, luôn đủ sức giữ cho lòng nó thôi chao đảo. Dẫu vẫn chưa ngủ được, nhưng khi khép sổ lại, nó cảm thấy tim mình nhẹ hơn đôi chút. Với “Cà Chua”, mỗi điều tử tế là một chiếc đèn nhỏ. Có thể ánh sáng ấy rất mờ. Nhưng nếu kiên nhẫn thắp lên từng ngày, sẽ có lúc đủ sáng – đủ để dẫn nó đi qua những vùng tối thăm thẳm trong lòng. Có lẽ vì vậy mà dẫu đời nhiều phen khiến nó hoang mang, lạc hướng, trong tim nó vẫn còn lại một điều gì đó thật mềm. Nhờ những dòng chữ âm thầm trong cuốn sổ bìa đỏ – không ai đọc, nhưng đủ để cứu lấy một tâm hồn nhỏ, khỏi hóa chai sạn giữa cuộc đời quá đỗi vô tình.