XE MÁY ĐIỆN Vẫn như mọi ngày, trong một cửa hàng xe điện cũ nằm trên một con đường nhỏ cạnh toà nhà tái định cư, ở đấy có mấy chiếc xe máy điện đang kể chuyện với nhau về người chủ cũ và những trải nghiệm trước đó của chúng. Trắng hỏi: “Không biết bao giờ chúng ta mới được mua nhỉ?” Đen đáp: “Hên xui lắm, mong chờ hay nghĩ làm gì cho nó lâu thêm. Với cả tớ ở đây cũng được, chả cần đi đâu.” Tím than: “Tớ lại thích đi đây đó, vì trước đi nhiều quen rồi.” Trắng: “Tớ cũng không thích đứng đây mãi đâu, chán lắm. Trước suốt ngày tớ vi vu với mấy bạn học sinh vui lắm. Sáng ra thì hân hoan đến trường rồi đứng chờ bạn í học xong là về nhà hoặc đến lớp học thêm, khi thì đi ăn vặt hoặc đi lượn phố cùng các bạn khác, nhớ quá. Tất nhiên có cả những ngày buồn khi bạn ấy bị điểm kém, bị bố mẹ mắng hoặc mâu thuẫn ở lớp. Mỗi lần như thế con đường trở nên dài ghê gớm, thêm mưa nữa thì đúng là trọn bộ cái sự buồn. Nhưng do cô bé đã trưởng thành và lên Đại học ở thành phố khác nên tớ có mặt ở đây đó.” Đen: “Ừ nghe cũng thú vị nhỉ. Bọn mình đặc thù là không đi quá xa được, khá bất tiện nên phạm vi hoạt động cũng hạn chế. Tớ thì thảnh thơi lắm, chủ cũ của tớ trước là một bà bác gần 70 tuổi, bà chỉ dùng để đi chợ hoặc thỉnh thoảng đón các cháu nhỏ thôi. Nên con đường hay ngắn và không có gì hay ho lắm. Ví dụ mà hôm nào ngoài chợ có các thím cãi tranh nhau, hay có nhà nào trong ngõ hoặc trên tuyến đường có cỗ bàn gì còn có chuyện để hóng, chứ thường là tớ chỉ đứng xem Tivi ké phòng khách chờ đến giờ thì đi thôi. Thỉnh thoảng mấy đứa cháu lớn của bà mượn xe chạy ù đi đâu còn được theo bọn nhỏ đi xa chút. Bà giữ xe lắm nên tụi nhóc cũng giữ gìn cẩn thận theo. Trộm vía tuy là xe cũ mà tớ vẫn còn cái mã phết, nhưng chắc tại ở với bà lâu rồi nên tính cũng trầm và ngại đi đây đó. Con cháu của bà thì đứa nhỏ chưa lái xe được, đứa lớn thì được chuyển xe máy rồi. Giờ bà có tuổi hơn nên chúng lo lắng không muốn bà tự đi nữa, đắn đo xin phép mãi bà mới đành để tớ đứng ở đây đấy. Tự nhiên nhắc lại nhớ bà quá.” Tím than: “Tớ cũng nhớ chủ cũ quá, bác là người nóng tính, sởi lởi, tin người và chủ quan lắm nhưng lại rất tốt bụng. Và thực sự trước khi có mặt ở đây tớ đã có những chuyến đi vô cùng ý nghĩa.” Trắng hỏi: “Sao nghe khó hình dung ra người chủ cũ của bạn thế, tò mò ghê.” Đen: “Kì, kì nhỉ. Thế mà sao bạn lại đứng đây đấy?” Tím than: “Để tớ kể cho nghe. Chắc chắn các cậu sẽ thấy ghen tị cho xem. Bác được chồng mua tặng xe máy điện cho vì muốn đi an toàn và đỡ ô nhiễm môi trường, còn bác í thì nghĩ đi xe nào cũng được. Thật ra bác ấy nóng tính vậy chứ lại rất tốt bụng nên mới hay chủ quan và bị lừa. Bác chả buồn gửi tớ vào bãi để xe đâu, vì thấy người khác để được là bác để luôn cho nhanh còn đi cho được việc. Có đợt để tớ ở gốc cây ngoài vỉa hè của một bệnh viện, khoá xong là vào thăm người thân luôn. Chắc bác thấy chỗ gửi xe tắc quá với cả nghĩ vào thăm rồi đi ra không mất quá nhiều thời gian. Ai dè vào trông hộ người nhà gần cả ngày luôn. Làm tớ đứng ngoài suốt. May chả ai làm gì vì chắc họ nghĩ là xe điện. Mấy ngày sau bác í cũng nhận trông hộ thay cho người nhà nên tớ cũng ung dung được để như thế suốt. Bác dễ tin người, tin xã hội, nói chung buồn cười lắm. Bác mà đi chợ là hay qua gánh hàng rong nào thấy người ta khổ và ế ẩm là mua luôn, không cần biết hàng đó tốt hay có dùng được không. Dựng tớ đứng giữa chợ cũng chả hề hấn gì. Bác hay nhăn nhó hoặc nổi nóng đôi lúc có chuyện gì không như mong muốn, nhưng đó là cho người khác không phải cho bác. Suốt ngày lo cho người khác thôi, ai có lừa hay làm gì không tốt đến bác thì cũng dễ dàng được bỏ qua. Tính bác như vậy đó. Nhưng cái rất tốt bụng ở đây là bác rất hay đi giúp người khác vô điều kiện. Chứng kiến tất cả những lần đó nên tớ mới nói rằng đã từng có thời kỳ huy hoàng, đầy tự hào và có ích cùng bác là vậy. Bác tớ rất liều ở chỗ hay đi xa chứ không loanh quanh gần nhà đâu. Bác lái tớ đi giúp anh chị em con cháu họ hàng xa tít chỗ bác ở. Chở đồ, bê đồ nặng bao nhiêu lên cho họ. Có lúc tớ cũng cùng bác chở bao nhiêu loại thuốc lá cây khúc to đùng, nhiều khi là quá sức nhưng chả hiểu sao tớ vẫn vui lắm. Bác hay đi chùa xa để làm công quả trong đó và nghe giảng Kinh Phật. Thế nên tớ được nghe ké nhiều lắm, chồng của bác còn dán cả hình hoa sen có chữ Nam Mô A Di Đà Phật vào xe với mong muốn mọi nẻo đường sẽ đều được an toàn. Thực sự tớ đã có những kỷ niệm tuy vất vả nhưng luôn có ý nghĩa lớn lao lắm. Bác gái cũng chăm chút và hay bảo dưỡng tớ nhưng do không hiểu hết về xe nên mới hay bị quá tải. Bác ấy là người vô tư, tràn đầy năng lượng hướng thiện nên chả bao giờ bác và tớ cảm thấy có khó khăn gì cả. Đi là cứ đi vui vẻ đến khắp mọi nơi thôi. Những lúc đứng cạnh chờ bác tụng Kinh niệm Phật hồi hướng trước khi phóng sinh, ngay cạnh ven đường có khúc suối nhỏ mà tớ cũng cảm thấy được khoan thai dễ chịu đến kỳ lạ. Tớ không nghĩ mình lại có nhiều cảm xúc và trải nghiệm như vậy khi là một chiếc xe máy điện đâu. Có những điều xảy ra như phép màu vậy. Bác còn từng cứu một em nhỏ bị bỏ rơi ở chân cầu vượt, mặc dù rất thương nhưng nhà không có nhiều điều kiện để nhận nuôi bé đó nên bác lại đưa lên công an nhờ giúp đỡ. Bác rất hay phóng sinh và giúp người nếu có thể nên tớ cũng được hưởng lây hay sao đó. Có lần bác ấy đã cố gắng giúp một người phụ nữ đang đấu tranh tư tưởng trước cửa một cơ sở chuyên khám phụ khoa. Chắc do có tuổi và kinh nghiệm đọc vấn đề nên bác ấy ngờ ngợ việc cô gái đó định bỏ đi đứa con trong bụng của mình. Loanh quanh mãi bác ấy đã quyết định lại gần tiếp cận và giải toả cho cô gái kia. Hai người ngồi chỗ ghế đá tại vườn hoa đối diện để chia sẻ tháo gỡ. Cô gái kia đã khóc rất nhiều, có vẻ như rất cô đơn và bế tắc. Bác tớ lắng nghe rồi vỗ về động viên hỏi han thêm rồi khuyên nhủ. Bác cũng kể câu chuyện của bác là vì khó khăn cũng từng làm thế và phải sống trong hối hận mãi không nguôi, cuộc đời của bác cũng phải tự gánh nghiệp và trả giá nhiều thứ sau quyết định ấy. Bác nói gì đó về luật nhân quả. Cái này tớ chưa hiểu được hết. Nhưng sự ly kì tớ muốn kể ở đây chính là lúc dựng xe cạnh ghế đá nơi hai người trò chuyện đó, không biết bác và cô gái kia có biết đến điều này không nhưng bản thân tớ nhìn thấy rõ một cái gì đó lạ lắm, tuy mờ ảnh giống em bé, mờ lắm. Nó bay xung quanh cô gái đang khóc kia, nó cũng thể hiện cảm xúc, qua cách chuyển động chứ không phải biểu hiện qua khuôn mặt vì mờ lắm. Nó khiến tớ cảm nhận được. Lạ không? Trắng với Đen mắt chữ ô mồm chữ a thi nhau nói: “Ôi tiếp đi bạn ơi. Cụ thể hơn đi.” “Ui tớ thấy nổi hết cả lớp dán nilong lên rồi.” “Là sao? Giống kiểu con người nổi da gà í hả.” “Ừ ừ kiểu í, xong sao nữa.” Tím than: “Ừ tớ thấy nó toát ra cảm xúc thương xót cô gái và như muốn xin cô đừng bỏ nó. Nhưng biết gì không? Bên cạnh bác tớ cũng có một hình mờ như thế nhưng trưởng thành rồi. Nó lặng lẽ dõi theo bác tớ và rất buồn thương, nó toát ra cảm xúc như muốn động viên bác ấy vậy. Theo như câu chuyện hai người đang nói mà tớ nghe được. Tớ đoán đó là con của bác ấy, người bác từng lỡ bỏ đi, theo như cảm nhận có lẽ người đó rất thương và hiểu cho mẹ. Còn bé nhỏ kia thì vừa bay sang bên bác tớ tỏ ra chút hi vọng và biết ơn. Hay do tớ cũng được nghe Kinh Phật qua bác và được đi cùng bác làm nhiều điều tốt nên tự nhiên lại có khả năng nhìn thấy những điều ấy nhỉ. Chưa bao giờ việc đó xảy ra và rõ ràng như vậy. Theo như tớ được nghe giảng và hiểu chút ít thì đó là linh hồn. Bình thường thì không thấy nhưng không hiểu sao lúc đó mọi thứ thật lắm.” Đen vội hỏi: “Thế rồi sao, cô gái kia quyết định thế nào?” Trắng cũng hỏi: “Thế bạn có kể với bác bạn không?” Đen quay sang lắc đầu ngấn ngẩm: “Trắng ơi, chúng ta đâu phải con người, quên à?” Trắng gật gù : “Ừ quên xin lỗi. Thế rồi sao, Tím than.” Tím than kể tiếp: “Sau một hồi động viên tinh thần cô gái, bác tớ nắm tay và rưng rưng nước mắt khẩn thiết nói với cô ấy: “Xin cháu, hãy suy nghĩ lại để không bao giờ phải hối hận như bác. Cuộc đời ngắn lắm, đừng để lãng phí hay nuối tiếc điều gì vì một ngày nào đó chắc chắn chúng ta sẽ phải học lại bài học còn dang dở hoặc ta sẽ phải trả nghiệp chúng ta gây nên. Tin bác. Đây là thử thách đến tương lai tốt đẹp của cháu sau này. Hãy suy nghĩ thật kỹ.” Thế rồi tự dưng xung quanh cây lá cứ rung rinh lạ lắm. May mắn kết quả bác ấy đã thuyết phục cô gái thành công và đã đưa cô ấy trở về gần nhà của cô. Cái lúc mà ở ghế đá khi cô ấy nói rằng sẽ giữ lại đứa con và có khổ cùng chịu, có phúc cùng hưởng. Cảnh tượng càng xúc động lắm, mấy cậu ạ. Sao tớ lại có thể chứng kiến được điều như thế cơ chứ. Lúc ấy linh hồn đứa bé kia hân hoan trông rõ, nó cứ xà vào phần bụng và toả ra sự yêu thương thông cảm cho mẹ nó như hào quang vậy. Nó với linh hồn con của bác có hướng đến nhau và toả ra cảm xúc gì nữa tớ không tả được. Còn con bác ấy như ôm bác để vỗ về lúc mẹ khóc hối hận kể câu chuyện của mình và ra sức khuyên cô gái kia. Tớ chỉ có thể kể như vậy tuy không được hết như những gì tớ cảm nhìn. Cái lúc tớ cùng một mình bác trở về cũng vậy, người con của bác vẫn ngồi sau như muốn nán lại thêm với mẹ. Sau hôm đó tớ cũng không thấy lại nữa. Còn một chuyện nữa, sau hôm đó vài ngày, khi bác đi phóng sinh, tớ thấy mấy con cá đó lạ lắm, không như những lần trước. Cả những lần sau đó, khi bác phóng sinh là tớ cũng thấy mấy con cá ấy không như bình thường nữa. Không tả được, giống như bọn nó hiểu con người và muốn cảm ơn bác í hay sao vậy, nó háo hức, thoả lòng bơi vờn trông thấy luôn, con ngoi lên, con ngoái lại phía bác tớ sinh động lắm luôn.” Trắng vẫn còn thẫn thờ: “Ui sao bạn lại có những trải nghiệm kỳ diệu thế nhỉ.” Đen: “Hay thật. Tớ nghĩ mọi thứ có linh hồn như thế đấy, giống như bọn mình vậy. Một khi mà đã được yêu thương hay ghét bỏ thì đều hình thành linh hồn hay sao í. Vì tớ thật ra sau một lần bà chủ cũ va quệt bị xước sơn, thì bà có tỏ ra xót xa và xoa xoa xem chỗ xước của tớ. Thế là từ đấy tớ trở nên sinh động dần lên thì phải, bắt đầu đọng lại ký ức và kỷ niệm, cái này khó tả thật.” Trắng: “Đúng rồi, chắc tớ cũng thế. Cô bé học sinh trước cũng từng nói lời cảm ơn trực tiếp đến tớ, cô ấy chạm nhẹ đầu xe và nói cảm ơn vì có tớ đồng hành đi học mỗi ngày. Vì đó là đợt đầu khi mới chuyển sang lớp chọn nên cô bé khá lạc lõng cô đơn và bỡ ngỡ. Đúng là từ câu nói và những tình cảm đó, tớ dần hiểu và cảm nhận cuộc sống của cô bé ấy hơn, có kỷ niệm để nghĩ đến thật.” Tím than: “Tớ thì có những điều ấy trước khi được bác tớ sử dụng vì bác trai mua tặng bác gái. Lúc mua bác trai đã thầm nhắn nhủ đến tớ là hãy đưa vợ của bác đến những nơi ý nghĩa một cách an toàn, còn cảm ơn tớ trước cơ mà. Thế nên ngay từ lúc đó tớ cũng đã có sự nhìn hiểu thế giới xung quanh giống như con người thật. Nghe các cậu nói tớ thấy kỳ diệu quá.” Đen: “Nghe chuyện của cậu thần kỳ hơn í, bọn tớ có được trải nghiệm đó đâu. Hay thật.” Trắng: “Ừ chắc tại bọn mình chưa được nghe giảng Kinh Phật cũng nên, với cả chưa được đi làm nhiều việc tốt và ý nghĩa như Tím than. À nhưng sao cậu lại ở đây?” Tím than đáp và cười hiền dịu: “Tại hôm bác tớ thồ khoảng năm chục cân sách ấn tống Kinh để đi phát gieo duyên, nhưng chắc sách cồng kềnh hơn người nên nặng quá, tớ bị gãy đôi xe luôn, gãy phần khung dưới chỗ để chân í. May bác tớ không sao vì tớ cố gắng trụ đến khi bác về đến nhà và thêm mấy hôm sau mới không gồng được nữa. Tuy tớ bị thế nhưng bác ấy xót xa và muốn sửa rồi tự lẩm nhẩm rằng sau sẽ không mang nặng như thế nữa. Bác thợ cũng ái ngại khi nhận sửa tớ lắm, người ta nói xe này chỉ bán cho ai có nhu cầu đi ít thôi, còn không biết có sửa được không nữa. Bác trai động viên vợ bán xe điện mua xe máy để phục vụ được những chuyến đường dài của bác. Nói mãi bác mới đành để tớ lại cho bác thợ đấy. May bác thợ giỏi nên hì hục sửa tớ cũng được như bây giờ đây. Thực sự tớ đã có những kỷ niệm và bao nhiêu trải nghiệm tuyệt vời bên bác. Mà qua những gì được cảm nhận, tớ thấy ở thế giới con người và động vật thực sự tồn tại linh hồn đấy, đến vô tri bất động phải chịu tác động như đồ vật bọn mình còn có linh hồn này.” Trắng: “Vậy là bọn mình may mắn đều được thổi hồn bằng tình yêu thương nhỉ?” Đen và Tím than gật gù mỉm cười và cả ba cùng như mường tượng lại về quãng thời gian đã đong đầy kỷ niệm đẹp của mỗi người từng có.