Hai cuộc điện thoại lúc sáng sớm (36 năm sau)


Chuông điện thoại đột ngột reng lúc hơn 5 giờ sáng. Màn hình hiện dãy số lạ. Lại nhầm số rồi. Bà thở dài nhưng vẫn bấm nghe. “Alô”.

– Có phải Tâm không? Phải Tâm Hoa đấy không?
Một giọng đàn ông đứng tuổi. Cách hỏi “có phải Tâm”, không kèm theo cô hay chị làm bà nghĩ ngay đến một ông bạn học thuở nhỏ nào đó tới đây du lịch.

– Đúng rồi Tâm đây. Ai vậy?

– Còn ngủ à? Nghe giọng bây giờ hơi khàn rồi nhỉ, không còn trong trẻo như ngày xưa nữa. Có biết tại sao tôi có số điện thoại không?

– Nhưng ai vậy?
Người gọi phớt lờ câu bà hỏi, tiếp tục kể lể về hành trình gặp bạn cũ nào, có được số điện thoại của bà từ đâu. Tối qua đã gọi ngay nhưng bà tắt máy mãi…