Đá Thiêng


Thầy Huy mắc rối loạn lo âu. Bác sĩ cũ khám thầy, nhìn thất vọng. Mr.Huy đạo mạo xưa nay yếu ớt. Học trò cũ không ấn tượng thầy, giờ thầy lại sợ hãi, bất an.

Thuốc không hiệu quả, tiền cạn. Thầy tin vào cầu cúng. Niềm tin này mãnh liệt.

Khi tuyệt vọng, nhóm học trò cũ đến thăm. Một người kể có đảo đá thiêng hộ mệnh, xua sợ hãi. Hắn khoe chẳng sợ gì. Bạn bè cười, thầy vẫn tin. Học trò này bỏ học sớm, hạnh kiểm kém.

Thầy Huy bí mật tới Đầm Y. Học trò đi làm, hẹn 3 giờ chiều. Đầm Y xấu xí.

Thầy thấy cha con thợ bổ đá san hô. Đó là đá bẫy tôm con. Thầy nhận ra quy trình: chặt, khoan, thả, bắt tôm. San hô mòn dần, bị bỏ.

Thầy tìm thông tin học trò. Hắn quảng cáo tour đảo, giới thiệu san hô là “đá thần”. “Ai không sợ hãi mới thấy đá thiêng. Người sợ chỉ thấy đá bình thường.” Thầy ngẩn người, hiểu “đá thần” là lừa dối.

Mất sóng. Thầy định về nhưng dừng lại chỗ vụn san hô. Thầy suy ngẫm vòng đời san hô: từ ấu trùng đến bẫy, rồi rác. Tôm hùm tự do hiểm nguy hay an toàn lồng nuôi? Làm sao không sợ hãi?

Thầy kính cẩn cúi lạy mảnh san hô, thấy nó đẹp, có linh hồn. Nước mắt ứa. Thầy bỗng đói, thèm cơm. Thầy quyết định ở lại chờ học trò, mai theo ra biển.

Bác sĩ cười: “Bệnh nặng rồi!” khi nghe thầy tìm đá thần. Học trò “đá thiêng” vui mừng vì thầy đã xa nơi phát bệnh.