BÌNH MINH TRÊN ĐỐNG TÀN TÍCH


Sau trận chiến, ảo cảnh như một tấm gương vỡ vụn. Những bóng ma, ngọn lửa, và tiếng thét đều nhạt dần, để lại một không gian tĩnh lặng, đổ nát. Chỉ còn lại nhóm người của Đan, thở hổn hển, người thương tích, kẻ kiệt sức.

Liễu đứng đó, linh hồn cô không còn vẻ dữ dội hay đau khổ. Ánh sáng quanh cô dịu lại, trong trẻo và thanh thản. Cô nhìn Đan, một nụ cười buồn hiện lên trên môi.

“Cảm ơn… tất cả…” – giọng cô nhẹ nhàng, như tiếng gió. “Nhờ có các bạn, ta đã thấy được… sự thật. Không còn oán hận nữa…”

Cô đưa tay về phía Khoa, người đang đứng với vẻ mặt dày vò. “Khoa… hãy sống thật tốt. Đừng để quá khứ trói buộc em nữa.”

Rồi cô nhìn Đan lần cuối. “Và ngươi… Kẻ Giải Oan… hãy tiếp tục con đường của mình. Sẽ còn nhiều linh hồn… cần đến ngươi…”

Một luồng ánh sáng ấm áp bao trùm lấy cô, và Linh hồn Liễu dần tan biến, hòa vào không trung, để lại một sự yên bình lạ thường.