Trong khi nhóm của Khang (bạo lực) và Quân (lý trí) thu hút sự chú ý, thì một nhóm thứ ba, lớn nhất và im lặng nhất, lại đang hình thành. Họ gồm những người bình thường nhất: một bà mẹ trẻ bế con, một ông giáo già, vài công nhân, nhân viên văn phòng… Họ không ồn ào, không tranh cãi, chỉ âm thầm quan sát và dựa vào nhau để sinh tồn. Và người dẫn dắt họ là Chú Tư. Chú Tư là một thợ sửa ống nước đã về hưu, ngoài 50 tuổi, khuôn mặt phúc hậu nhưng đôi mắt tinh tường. Chú không hô hào, không diễn thuyết. Chú chỉ dùng những câu nói ngắn gọn, đúng lúc và sự bình tĩnh trước cái chết để thu phục lòng người. Sau cái chết của Nam (Sói A), khi mọi người đang hoang mang và nhìn về phía Đan như vị cứu tinh, thì Chú Tư lên tiếng lần đầu tiên. “Cháu trai,” chú gọi Đan bằng một giọng điệu bình thản, không sợ hãi cũng không tôn sùng. “Lời tiên tri của cháu rất linh nghiệm, nhưng chú già này có một thắc mắc.” Cả đám đông im bặt. Chú Tư hỏi: “Tại sao cháu không nói thẳng tên của kẻ sắp chết từ đầu, mà lại để mọi người nghi ngờ lẫn nhau, rồi cuối cùng họ mới chết trong hoảng loạn? Phải chăng… sự hoảng loạn đó mới chính là thứ ‘linh nghiệm’ thực sự?” Câu hỏi như một nhát dao. Nó chạm đúng vào sự thật mà Đan đang che giấu: anh ta cần sự hỗn loạn để thao túng. Đan, lần đầu tiên, cảm thấy một áp lực thực sự. Trước mặt chú không phải là một kẻ hiếu chiến hay một trí thức dễ bị dẫn dắt, mà là một sự thông thái trầm lặng, thứ mà mọi thủ đoạn đều khó lòng xuyên thủng. Ánh mắt của Chú Tư như nói: “Chú biết cháu không đơn giản và chú sẽ không để cháu dắt mũi cả đám người này dễ dàng.” Trong khi đó, Con Sói thứ 3 cũng đang quan sát Chú Tư với một sự thận trọng mới. Hắn nhận ra đây là một chướng ngại vật khác cần phải tính toán. Một kẻ có thể nhìn thấu Đan thì cũng có thể nhìn thấu hắn. Thế cục giờ đã rõ ràng:
* Đan & Con Sói thứ 3: Liên minh ngầm, thao túng trong bóng tối.
* Chú Tư & Phe Dân thầm lặng: Lực lượng trung lập, tỉnh táo, có khả năng làm đảo lộn mọi kế hoạch.
Ván cờ không còn chỉ là hai người. Một tay chơi bí ẩn thứ ba, với thứ vũ khí là sự bình tĩnh và trực giác của người từng trải, đã chính thức bước vào cuộc.