[QUÁN CÀ PHÊ “KÝ ỨC” – MỘT BUỔI SÁNG BÌNH YÊN]
Một tuần sau khi tàn tích cuối cùng của họ Đỗ bị xóa sổ.
Ánh nắng ban mai ấm áp tràn ngập không gian quán nhỏ. Đan, Vy và Khoa ngồi quanh một chiếc bàn gỗ cũ, trước mặt là những món ăn sáng đơn giản. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, không có một cảnh báo nào, không một tin nhắn bí ẩn, chỉ có hương vị của cà phê và sự yên tĩnh.
“Vậy là xong thật rồi.” – Khoa nói, giọng đầy nhẹ nhõm. “Mọi dữ liệu đã được chuyển giao, mọi đầu mối đã bị triệt tiêu. Kể cả ‘Hắc Long’.”
Vy gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Phố xá nhộn nhịp, mọi người qua lại vô tư. “Liễu và gia đình cô ấy cuối cùng cũng có thể yên nghỉ.”
Đan im lặng, nhưng khóe miệng anh giãn ra một nụ cười nhẹ nhõm hiếm hoi. Ánh mắt anh không còn vẻ căng thẳng cảnh giác, mà thay vào đó là sự bình thản.
Chiếc điện thoại đặc biệt nằm im trên bàn, pin đã cạn từ lâu. Họ không có ý định sạc lại nó.
Khoa đẩy chiếc máy tính bảng về phía trung tâm bàn. “Tôi đã xóa toàn bộ server, hủy mọi dấu vết. Từ giờ, chúng ta chỉ là ba người bình thường.”
Một làn gió nhẹ thổi qua, khẽ lay động tấm rèm. Trong khoảnh khắc, cả ba như cảm nhận được một hơi thở nhẹ nhàng, một lời cảm ơn vô hình từ một linh hồn cuối cùng đã được giải thoát.
Vy cầm ly nước lên, nhìn hai người bạn đồng hành.
“Vì một khởi đầu mới.”
Ba chiếc ly chạm vào nhau. Không còn âm mưu nào cần phơi bày, không còn kẻ thù nào cần truy đuổi. Chương truyện của quá khứ đau thương và những oan hồn đã khép lại.
Họ đã hoàn thành sứ mệnh. Và giờ đây, cuộc sống thực sự mới chỉ vừa bắt đầu.
[KẾT THÚC TRỌN VẸN]