Sự hỗn loạn sau lời tuyên bố của Oan hồn Người Tình Cũ giống như một cơn sóng thần nhấn chìm căn sảnh đường tráng lệ. Tiếng la hét, khóc lóc và những lời buộc tội lẫn nhau vang lên không dứt. Mọi người giằng co, đẩy xô, cố gắng nhìn vào cổ tay người khác và giấu cổ tay của chính mình. Giữa tâm bão đó, Đan lặng lẽ đứng dậy. Anh phủi bụi trên áo, một cử chỉ bình tĩnh đến lạ thường giữa đám đông cuồng loạn. Ánh mắt anh nhanh chóng quét qua căn phòng, ghi nhận vị trí của các lối ra, những vật dụng có thể thành vũ khí, và những khuôn mặt có vẻ lý trí hơn cả. Rồi anh nhìn xuống cổ tay mình. Hai cổ tay trống trơn. Không vòng trắng, cũng chẳng vòng đen. Một sự khác biệt tĩnh lặng. Sự khác biệt đó không thoát khỏi con mắt của tất cả. “Mày! Sao tay mày không có vòng?” – Một gã đàn ông to lớn, mặt có vết sẹo, chĩa tay về phía Đan. Giọng hắn lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Ánh mắt của hơn chục người lập tức đổ dồn về phía Đan. Sự hoài nghi và sợ hãi biến thành một thứ gì đó sắc nhọn hơn. Đan không trả lời. Anh chỉ lặng lẽ giơ hai cổ tay lên, để mặc họ nhìn. Sự im lặng của anh càng khiến họ tò mò. “Chắc nó là Sói đặc biệt! Giết nó trước đi!” – Một giọng nói giật giọng từ đám đông. “Đợi đã!” – Một người đàn ông đeo kính, trông có vẻ trí thức, bước ra. Anh ta tự xưng là Quân. “Nhìn kỹ đi! Không chỉ mình hắn!” Quân chỉ tay về một góc phòng khác. Ở đó, một ông lão mặc đồ ngủ, khuôn mặt trống rỗng, đang lầm bầm đi lầm bầm lại một câu gì đó, trên tay cũng không có vòng. Và một cô gái trẻ mặc đồ hầu gái cũ, tay cầm chổi, đang quét đi quét lại một góc sàn nhà với động tác được lập trình sẵn. “Bọn họ… bọn họ không phải người chơi!” – Một phụ nữ thốt lên. “Họ là NPC! Là nhân vật trong câu chuyện này!” Bầu không khí lập tức thay đổi. Từ chỗ muốn tấn công, ánh mắt mọi người với Đan và những “NPC” kia chuyển sang sự tò mò, dò xét. “Vậy thì… bọn họ biết manh mối?” – Ai đó hỏi. “Phải rồi! Chắc chắn rồi! Phải hỏi bọn họ!” Đám đông lập tức chia làm nhiều nhóm nhỏ, mỗi nhóm vây lấy một “NPC” để thử nghiệm. Sự chú ý dành cho Đan bị phân tán. Anh thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Kế hoạch đầu tiên đã thành công: hòa mình vào đám đông những kẻ vô hại. Anh bắt chước dáng vẻ của ông lão kia, ngồi xuống một góc, lấy ra một cuốn sách, giả vờ đọc, và bắt đầu lẩm bẩm những câu thơ của Liễu mà anh đã thuộc lòng. “Gió đông lạnh lẽo song the… Ước gieo xuống đất, mộng che lấp trời…” Giờ đây, anh đã an toàn. Anh đã trở thành một phần của bối cảnh, một “tài sản” chung mà cả Dân lẫn Sói đều muốn khai thác, chứ không còn là một mối đe dọa cần loại bỏ ngay lập tức. Nhưng Đan không dừng lại ở đó. Trong khi mọi người vẫn còn đang bận rộn với những ‘NPC’ khác, anh khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt vô hồn nhưng giọng nói lại vang lên một cách kỳ lạ, như thể từ một nơi xa xôi: “‘Kẻ thứ năm… không bao giờ… là kẻ các ngươi nghĩ…’” Lời nói ấy lơ lửng trong không khí, không ai chú ý ngay lập tức. Nhưng những con Sói ẩn mình trong đám đông thì khác. Chúng đã nghe thấy liền bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng. Từ trong bóng tối, Oan hồn Người Tình Cũ khẽ mỉm cười. Nàng thấy hết. Và nàng rất mong chờ xem, “kẻ mạo danh” này sẽ diễn vở kịch của mình đến đâu.