PHÓ BẢN 2: DINH THỰ COLONIAL – LỜI NGUYỀN MÁU SÀI GÒN


Họ tỉnh dậy trong tiếng nhạc. Đó là một bản nhạc Pháp cổ điển, du dương nhưng được chơi trên một chiếc máy hát đĩa than cũ kỹ, âm thanh lúc rè lúc trong, tạo ra một thứ giai điệu ma quái. Năm mươi con người nằm la liệt trên sàn gỗ láng bóng của một sảnh đường cực kỳ tráng lệ. Ánh đèn chùm pha lê khổng lồ tỏa ra thứ ánh sáng vàng mờ ảo, chiếu rọi lên những bức tường trang trí công phu, những bộ bàn ghế gỗ quý và những tấm rèm nhung đã bạc màu. Không khí ngột ngạt mùi nước hoa cũ và gỗ long não. Đây không phải một nơi hoang tàn, mà là một dinh thự đang cố gắng giữ vẻ hào nhoáng của nửa thế kỷ trước. Một người đàn ông mặc vest cũ kỹ đầu tiên bật dậy, mắt mở tròn vì hoảng sợ. Tiếp theo là một bà lớn tóc búi cao, một anh thanh niên áo phông, một cô gái mặc áo dài… Tất cả đều hoang mang tột độ. Tiếng nhạc vẫn vang lên, như đang chế nhạo sự hỗn loạn của họ. Rồi, trên cầu thang gỗ lộng lẫy, một bóng hồng hiện ra: Oan hồn Người Tình Cũ. Nàng ta không hiện ra trong dáng vẻ ghê rợn, mà là một người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ đến lạnh người. Nàng mặc một bộ váy đầm dạ hội màu đỏ thẫm, tay cầm điếu thuốc lá bằng bạc, phả ra một làn khói hư ảo. Mái tóc uốn sóng hoàn hảo, đôi môi đỏ thắm. Nàng bước xuống, mỗi bước chân khẽ khàng trên thảm đỏ, như một nữ chủ nhân đang bước vào vũ hội của chính mình. Nàng dừng lại, nhìn xuống đám đông đang co cụm dưới sảnh với ánh mắt khinh miệt, như đang ngắm một lũ sâu bọ. “Ồ… cuối cùng thì lũ sâu bọ các người cũng đã tới.” – Giọng nàng the thé, đầy vẻ chán chường. “Ta chán ngấy cái cảnh các người sợ hãi rồi đấy. Nhưng thôi, cũng đến lúc tìm vài trò tiêu khiển mới.” Nàng phớt lờ những tiếng kêu khóc, hét gọi, chỉ nhẹ nhàng vẫy tay. Trên cổ tay mỗi người, một chiếc vòng hiện ra. Bốn mươi tư chiếc màu trắng, năm chiếc màu đen. “Nghe đây, lũ thấp kém. Trong số các người, ta đã chọn ra năm con chó săn.” – Nàng cười khẩy, một âm thanh lạnh lùng. “Nhiệm vụ của chúng? Rất đơn giản: cắn xé và săn đuổi những con chuột nhắt còn lại.” “Các người có sáu tiếng. Tìm ra ‘Bí Mật Dối Trá’ mà gã đàn ông của ta đã giấu giếm. Không tìm được… tất cả sẽ chết.” “À, quên nói,” – Nàng hít một hơi thuốc, nhả khói mơ màng, “cứ mỗi tiếng, ta sẽ cho các người một cơ hội… để ‘tống cổ’ một kẻ mà các người nghĩ là chó săn. Bỏ phiếu đi. Cho ta xem, bản năng sinh tồn ích kỷ của loài người các người đến đâu.” Nàng phủi tay, như vừa tiếp xúc với thứ gì dơ bẩn. “Cố lên nào, lũ sâu bọ. Cho ta xem một chút… kịch tính.” Lời vừa dứt, tiếng nhạc đĩa than đột nhiên dừng lại, nhường chỗ cho một sự im lặng chết chóc. Ánh đèn chùm vụt tắt, chỉ còn vài ngọn nến trên tường le lói, biến những khuôn mặt hoảng loạn thành những chiếc mặt nạ biến dạng trong bóng tối. Năm mươi con người. Bốn lăm con mồi. Năm con thú săn. Và một nữ chủ nhân đang thích thú ngắm nhìn đấu trường của mình. Trong góc tối nhất của sảnh đường, Đan tỉnh dậy. Anh không hoảng loạn. Anh lặng lẽ đứng dậy, lau vết bụi trên áo. Trong mắt anh là sự tỉnh táo lạnh lùng của một kẻ đã quen với địa ngục. Anh nhìn những chiếc vòng tay, rồi nhìn lên cầu thang trống không. “Liễu,” – anh thầm nghĩ – “Ta đã đến.” Và trò chơi bắt đầu.