ÁNH SÁNG VÀ TRO TÀN


[ĐƯỜNG HẦM – TIẾNG NỔ VANG DỘI]

Đan bị luồng sóng xung kích từ phía sau hất văng, đập mạnh vào tường đường hầm. Toàn bộ con hầm rung chuyển như động đất, bụi và đá vụn rơi lả tả. Ánh sáng trắng xóa từ phòng thí nghiệm lóe lên trong giây lát rồi tắt hẳn, để lại một bầu không khí tĩnh mịch chết chóc.

“Đan! Đan! Nghe rõ trả lời!” – Giọng Khoa gần như hét lên trong tai nghe.

Đan ho sặc sụa, cố gắng đứng dậy. Toàn thân đau nhức, nhưng may mắn không bị thương nặng. Hắn quay đầu nhìn lại – lối vào phòng thí nghiệm giờ đã bị những khối bê tông sụp đổ chặn kín.

“Tôi… tôi không sao.” – Đan thở hổn hển. “Giáo sư Dương… bà ấy đã kích nổ thiết bị.”

Khoa im lặng một lúc, giọng trầm xuống. “Tôi ghi nhận được một vụ nổ năng lượng cực lớn. Toàn bộ tín hiệu oán khí trong khu vực đó… đã biến mất.”

Đan nắm chặt chiếc ổ cứng trong tay. Nó vẫn còn nguyên vẹn. Hắn biết mình phải mang thứ này ra ngoài.

“Khoa, chỉ đường cho tôi. Chúng ta phải ra khỏi đây ngay.”

“Rõ. Lùi lại 10 mét, có một lối rẽ phụ bên phải. Đó là đường thoát hiểm dự phòng mà Vy tìm thấy.”

Đan gạt đi nỗi đau trên người, lao đi theo chỉ dẫn. Trong đầu hắn văng vẳng hình ảnh cuối cùng của Giáo sư Dương – một con người kiệt quệ, cuối cùng đã dùng hành động cuối cùng để chuộc lại lỗi lầm.

Sau vài phút chạy như bay, hắn thấy một cái thang sắt dẫn lên trên. Không chần chừ, hắn leo lên và đẩy nắp cống ra.

Ánh sáng ban ngày chói chang khiến hắn nheo mắt. Hắn đã ở một con hẻm cách biệt thự họ Đỗ vài trăm mét.

Chiếc xe tải vẫn đợi ở đó. Cửa mở, Đan nhanh chóng lao lên.

“Lái xe! Nhanh!” – Hắn ra lệnh.

Khoa, đang ngồi sau vô lăng, lập tức tăng tốc. Chiếc xe rời khỏi hiện trường nhanh chóng.

Trên xe, Đan thở hổn hển, đặt chiếc ổ cứng xuống.

“Chúng ta có được bằng chứng rồi.” – Hắn nói.

Khoa gật đầu, ánh mắt phức tạp. “Nhưng cái giá… quá đắt.”

Hai người im lặng. Họ biết rằng vụ nổ vừa rồi chỉ là khúc dạo đầu. Họ Đỗ sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Và Giáo sư Dương đã hi sinh bản thân để trao cho họ cơ hội.

Đan nhìn chiếc ổ cứng. Trong đó chứa đựng không chỉ là tội ác của một gia tộc, mà còn là lương tri cuối cùng của một con người.

“Chúng ta sẽ công bố nó.” – Đan nói, giọng đầy kiên quyết. “Đây mới chỉ là bắt đầu.”

Chiếc xe lao nhanh trên phố, hòa vào dòng người hối hả vô tư. Nhưng cả Đan lẫn Khoa đều biết, cuộc chiến thực sự giờ mới thực sự bắt đầu.