Ánh đèn dầu lập lòe trong thư viện của Dinh Thự Colonial, giờ đã là trung tâm điều hành không chính thức của Đan. Mùi ẩm mốc và gỗ cũ đã được thay thế bằng mùi giấy cũ và hơi nóng của trà.
Trên chiếc bàn gỗ lim rộng lớn, những vật phẩm thu thập được từ các Phó Bản được trải ra:
• Con búp bê len cũ kỹ, vật chứng duy nhất của Liễu.
• Bức ảnh Bác sĩ Lý với nụ cười lạnh lùng.
• Thiết bị đặc biệt của Đan, hiển thị tin nhắn thách thức vỏn vẹn hai dòng.
• Tờ giấy ghi chép bằng tay của Khoa, chi chít sơ đồ và phân tích tâm lý.
Khoa, với cặp kính đeo vào, trông điềm tĩnh hơn hẳn so với hình ảnh vật vã trong Lò Gốm. Anh ta hít một hơi sâu, sự căng thẳng của một nhà khoa học trước một giả thuyết lớn.
”Chúng ta không có nhiều thời gian,” Khoa bắt đầu, giọng anh trầm và rõ ràng. “Sự im lặng này còn đáng sợ hơn cả tiếng thét. Kẻ thù biết chúng ta đã có được Khoa, và biết chúng ta đã Thanh Trừng Phó Bản Gió Đông. Chúng đang chờ Đan, không phải Đan đang chờ chúng.”
Quân dựa lưng vào tường, tay vẫn giữ chặt khẩu súng săn, ánh mắt cảnh giác quét quanh phòng. “Căn cứ này không phải của chúng ta mãi mãi. Quyền Chủ Nhân tạm thời sẽ hết hiệu lực ngay khi người chủ cũ (Xuân) trở về. Chúng ta phải hành động trước khi bị tấn công từ cả hai phía: Bóng Ma và Chủ Cũ.”
Đan không nói gì, hắn đang chăm chú nhìn vào con búp bê len. Hắn biết, chìa khóa nằm ở Liễu.
🔑 Manh Mối 1: Bí Mật Dòng Máu
”Hãy nhìn vào đây,” Khoa gõ nhẹ vào bức ảnh Bác sĩ Lý. “Lâm đã nói: ‘Kẻ cần cô ta biến mất… là một bóng ma.’ Điều này mâu thuẫn. Vì sao một bóng ma lại cần Lý, một nhân vật có địa vị, để làm việc bẩn thỉu?”
”Trừ khi,” Khoa tiếp tục, ánh mắt anh lóe lên. “Mục đích của họ không phải là giết Liễu, mà là Sở Hữu cô ấy. Hoặc Sở Hữu thứ gì đó mà cô ấy nắm giữ.”
Khoa đẩy con búp bê len về phía Đan. “Đây là manh mối tối thượng. Liễu giấu nó ở nơi duy nhất cô ấy cảm thấy an toàn (Căn Phòng Chân Tướng) và mẹ cô đã đan nó. Đây không phải là kỷ vật bình thường.”
Đan nhặt con búp bê lên. Một cảm giác lạnh buốt, nhưng không phải hàn khí Oán Hận, mà là một Luồng Năng Lượng Tinh Khiết bao quanh tay hắn.
Khoa (giả thuyết): “Tôi tin rằng Liễu là người mang trong mình Dòng Máu Dẫn Dụ hay một loại năng lượng hiếm có nào đó. Việc chôn sống cô tại Lò Cũ không phải là án tử, mà là một Nghi Lễ Khai Mở hoặc Chuyển Giao Năng Lượng nhằm mục đích phục vụ cho Ông Trùm.”
”Lý do gia đình Liễu, những người giàu có, phải bó tay ư?” Quân trầm ngâm. “Có lẽ Ông Trùm đã dùng quyền lực để tạo ra một lời đe dọa không thể chống lại trong thế giới thực, hoặc hắn ta là một thực thể mà các quy tắc tiền bạc không thể chạm tới.”
”Đúng vậy,” Đan lên tiếng, giọng hắn khàn đặc. “Ông Trùm không chỉ điều hành Phó Bản, hắn SỬ DỤNG chúng. Hắn cần năng lượng từ bi kịch của Liễu. Và hắn cần năng lượng từ các người chơi như chúng ta.”
2. Manh Mối 2: Lời Mời Tử Thần
Đan đưa ngón tay chạm vào tin nhắn: “Phép giải oan của ngươi khá thú vị. Nhưng trò chơi mới chỉ thực sự bắt đầu mà thôi, Kẻ Giải Oan.”
”Tin nhắn này không phải là đe dọa,” Đan nói. “Đó là một Lời Mời. Hắn đang khiêu khích chúng ta tham gia vào ‘Trò Chơi’ của hắn, nơi hắn là Kẻ Sáng Tạo Luật Chơi Tối Cao.”
Vy (từ góc khuất): “Tin nhắn đó… giống với những lời đồn đại về ‘Hội Đồng Giám Sát’ mà tôi từng nghe. Họ không muốn giết người chơi ngay lập tức, họ muốn biến người chơi thành công cụ.”
”Vậy, chúng ta đi đâu?” Quân hỏi, siết chặt khẩu súng.
Khoa đưa ra một tấm bản đồ sơ sài vẽ tay, dựa trên ký ức về Hội đồng Quản trị Bệnh viện Gió Đông. “Bác sĩ Lý là Viện phó Hội đồng. Trụ sở của Hội đồng này nằm ở trung tâm thành phố, được gọi là ‘Tháp Kim Tự Tháp’—một biểu tượng quyền lực. Tôi tin rằng, ‘Lãnh địa’ thực sự của Ông Trùm không phải là một Phó Bản ngẫu nhiên, mà là nơi hắn điều hành mọi thứ.”
”Trụ sở đó không phải là bệnh viện tâm thần,” Đan nói, đôi mắt hắn lóe lên. “Nó là nơi được bảo vệ bởi quyền lực trần gian và luật pháp. Đó là một Phó Bản hoàn toàn khác.”