Bầu không khí trong Phòng Thí Nghiệm Số 7 đặc quánh lại. Câu hỏi về Trần Lê Khoa như một ngòi nổ châm vào sự điên cuồng được kiềm chế của Viện phó Lâm.
“Đóng góp theo một cách khác?” – Đan khẽ lặp lại, cố tình tỏ vẻ tò mò. “Ý bác sĩ là?”
Viện phó Lâm quay lưng lại, ngón tay gầy guộc lướt nhẹ trên lưỡi dao mổ để trên xe đẩy. “Mọi thứ ở đây đều có giá trị sử dụng. Kẻ nào không đủ năng lực để cầm dao, thì sẽ trở thành… đối tượng nghiên cứu. Đó là sự đóng góp cao cả nhất.”
Hắn đang ở đây, – giọng Liễu đột ngột vang lên, gấp gáp và lo lắng. “Tôi cảm nhận được… rất gần. Hơi thở của Khoa… rất yếu.”
Đan liếc mắt nhìn quanh. Căn phòng dường như không có lối ra nào khác ngoài cánh cửa họ vừa bước vào. Nhưng nếu Khoa thực sự ở gần, ắt phải có một căn phòng bí mật.
“Tôi hiểu rồi.” – Đan gật đầu, làm bộ như đồng tình. “Loại bỏ những yếu kém, giữ lại những gì tinh túy nhất. Một triết lý thú vị.”
Hắn bước chậm rãi về phía một kệ đựng lọ, giả vờ quan sát những “mẫu vật” bên trong. “Nhưng tôi tự hỏi, liệu có khi nào… ‘vật liệu’ lại có ý chí riêng, và phản kháng lại không?”
Viện phó Lâm bật cười, một âm thanh khô khốc đầy khinh miệt. “Ý chí? Trong căn phòng này, ý chí là thứ xa xỉ đầu tiên bị loại bỏ. Bằng thuốc, bằng điện, hoặc… bằng dao.” – Hắn nhìn chằm chằm vào Đan. “Cậu muốn thử?”
Ánh mắt của hai người chạm nhau, một cuộc đối đầu không một lời tuyên chiến. Sự điên cuồng lạnh lùng đối đầu với sự tỉnh táo sát ý.
“Bên trái,” – Liễu thì thầm. “Có một bức tường… âm khí đằng sau nó rất hỗn loạn.”
Đan khẽ liếc về phía bức tường trái. Nó trông hoàn toàn bình thường, chỉ có một chiếc tủ kim loại đựng dụng cụ.
“Thử?” – Đan từ từ mỉm cười, một nụ cười không chạm đến mắt. “Có lẽ tôi nên thử xem… ‘tác phẩm’ của bác sĩ có thực sự hoàn hảo như bác sĩ nghĩ không.”
Hắn giơ tay lên, chĩa thẳng về phía chiếc lọ đựng cặp mắt người. Một làn khí lạnh từ Linh hồn Liễu thoáng qua.
Rầm!
Chiếc lọ thủy tinh dày đột nhiên nứt vỡ, dung dịch và “mẫu vật” bên trong tràn ra sàn nhà.
Viện phó Lâm trợn mắt, vẻ mặt thoáng hiện sự kinh ngạc và tức giận. “Cậu…!”
“Xin lỗi.” – Đan nói, giọng điệu không chút hối lỗi. “Có vẻ như ‘vật liệu’… cũng có chút ý chí của riêng mình.”
Hành động khiêu khích này đã đạt được mục đích. Nó không chỉ khiến Lâm mất cảnh giác, mà còn cho Đan thấy được phản ứng chân thật nhất của hắn ta. Và quan trọng hơn, trong khoảnh khắc Lâm sửng sốt, Đan đã kịp nhìn thấy – một khe hở rất nhỏ, gần như vô hình, trên bức tường bên trái, ngay cạnh chiếc tủ kim loại.
Cánh cửa bí mật. Nơi giam giữ Trần Lê Khoa, hẳn là ở ngay sau đó.