Chiếc xe lắc lư trên một đoạn đường gồ ghề, như thể đang lao qua một khu hầm mộ. Bóng tối bên ngoài giờ đặc quánh, thi thoảng vụt qua những bóng ma trắng toát – những bệnh nhân bị xiềng xích, hay những y tá với khuôn mặt không có mắt.
Đan ngồi im. Hơi thở đều đặn. Trong đầu, hắn tính toán từng khả năng. Buff phòng ngự tuyệt đối từ Dinh Thự Colonial vẫn còn đó, như một tấm khiêng vô hình. Nhưng hắn biết, trên chiến trường này, phòng ngự chỉ giúp hắn sống lâu hơn một chút, chứ không giúp hắn thắng.
“Trạm cuối.”
Giọng nói từ loa lần này rõ ràng, sắc lạnh, không còn vẻ vô hồn. Như thể kẻ điều khiển đã thực sự chú ý đến vị khách cuối cùng này.
Xe dừng hẳn.
Cánh cửa mở. Không còn là bóng tối hay hành lang hẹp. Trước mặt Đan là một sảnh chờ của bệnh viện, sáng đèn nhưng hoàn toàn vắng lặng. Ghế nhựa xếp hàng dài, trên tường treo một chiếc đồng hồ lớn, kim giây ngừng chạy ở số 12.
“Mời vị khách cuối cùng… bước xuống.”
Đan đứng dậy. Hắn không vội. Ánh mắt hắn quét qua sảnh chờ, ghi nhận mọi chi tiết: một tờ giấy rách trên sàn, vệt nước kéo dài vào sâu bên trong, và đặc biệt… mùi máu khô lẫn với thuốc sát trùng.
Hắn bước xuống xe.
Ngay lập tức, cánh cửa xe đóng sầm lại. Chiếc xe buýt biến mất trong không trung, như một ảo ảnh.
Đan đứng một mình trong sảnh chờ. Tiếng bước chân của hắn vang lên lóc cóc.
Rồi một giọng nói trầm khàn, phát ra từ loa phóng thanh trên trần:
“Rốt cuộc… cũng có một kẻ tới được đây. Chào mừng đến với Bệnh Viện Tâm Thần Gió Đông. Ta là Viện trưởng.”
Một cánh cửa thép lớn cuối sảnh từ từ mở ra. Phía sau là một hành lang dài vô tận, hai bên là vô số cánh cửa phòng bệnh được khóa chặt. Từng tiếng rên rỉ, khóc lóc, cười điên loạn vang lên từ phía sau cánh cửa, hòa vào nhau thành một bản giao hưởng chết chóc.
Nhưng Đan không quan tâm. Hắn chăm chú nhìn về phía cuối hành lang. Ở đó, một bóng người mặc áo blouse trắng đang đứng chờ.
Không phải Trần Lê Khoa.
Mà là một người đàn ông khác, với khuôn mặt dài lạnh lùng và đôi mắt như hai hòn băng.
“Hóa ra,” – Đan thầm nghĩ, “kẻ thù thực sự của Khoa… là người này.”