Hành lang như dài vô tận, nuốt chửng ánh đèn pin yếu ớt. Mùi ẩm mốc trộn lẫn mùi gỗ mục càng lúc càng nồng nặc. Những cánh cửa gỗ hai bên đều đóng chặt, như những chiếc quan tài xếp hàng.
Thành đi đầu, máy quay giờ chỉ còn là một khối nhựa vô dụng trong tay hắn. “Chết tiệt, cái thứ ma quái đó biến đi đâu rồi?” – hắn lầm bầm, mắt không ngừng đảo liên tục, vừa sợ hãi vừa kích động.
Đan đi sau lưng hắn, im lặng quan sát. Thình lình, trước mắt anh lại hiện lên một dòng chữ xanh:
[KÍCH HOẠT NHIỆM VỤ PHỤ: “LỜI THÌ THẦM CỦA QUÁ KHỨ”]
[MÔ TẢ: Lắng nghe một câu chuyện hoàn chỉnh từ một oan hồn trong nhà.]
[PHẦN THƯỞNG: 50 ĐIỂM CỐNG HIẾN]
Năm mươi điểm. Một con số đáng kể. Nhưng “lắng nghe một câu chuyện hoàn chỉnh” nghĩa là gì?
“Chờ đã,” Đan lên tiếng. “Chúng ta không nên đi vội. Những căn phòng này… có lẽ chứa manh mối.”
“Manh mối gì?” Thành quay lại, giọng đầy nghi ngờ. “Tìm mấy cái xác chết à?”
“Không,” Vy đột nhiên đồng tình với Đan. “Anh ấy nói có lý. Chúng ta cần hiểu nơi này để sống sót.” Cô chiếu đèn pin về phía một cánh cửa khác biệt, trên đó có chạm hình một cây đàn tỳ bà. “Cánh cửa này…”
Bác Hải bước lên, sờ tay lên hình chạm, giọng đầy xúc động: “Đây… đây là phòng của tiểu thư Liễu. Bà tôi kể, tiểu thư đánh đàn tỳ bà rất hay.”
“Vào đi… các con… vào đây…”
Giọng nói của Oan hồn Người mẹ lại vang lên, dịu dàng nhưng đầy mỉa mai.
Thành, vì quá hoảng sợ, đã đẩy cửa. Căn phòng bên trong tối om, mùi ẩm mốc nồng nặc. Khi bước chân cuối cùng của Lan vừa lọt qua khung cửa, nó đóng sầm lại.
Cạch!
Then cài lại một lần nữa gài xuống. Họ bị nhốt.
Vy vội vã chiếu đèn pin khắp phòng. Đây là một phòng ngủ nữ tính, nhưng đã mục nát. Chiếc giường gỗ mục nát, một chiếc bàn trang điểm với chiếc gương vỡ nứt, và một cây đàn tỳ bà cũ kỹ đặt trong góc phòng.
“Lại bị nhốt nữa rồi!” Lan khóc lóc, gục xuống nền đất.
“Im đi!” Thành quát. “Tìm lối ra!”
Đúng lúc đó, chiếc gương vỡ trên bàn trang điểm bỗng loé sáng. Trong những mảnh vỡ, hình ảnh phản chiếu không phải là họ, mà là một người phụ nữ trẻ mặc áo dài trắng, đang ngồi khóc trước bàn. Cô ta viết gì đó lên một tờ giấy.
“Kia kìa,” Vy chỉ tay.
Bác Hải, run run: “Đó… đó là tiểu thư Liễu.”
Đan tiến lại gần chiếc bàn. Trên mặt bàn bụi bặm, có một mảnh giấy cũ kỹ, nét mực đã phai. Anh cầm lên, đọc nhỏ:
“Gió đông lạnh lẽo song the,
Ước gieo xuống đất,mộng che lấp trời.
Chân trời kia biết hỏi ai?
Một đời nằm lọt trong hai bức tường…”
“Đây là thơ của Liễu,” Đan thốt lên. “Cô ấy khao khát tự do.”
“Im miệng!” – Giọng người mẹ gầm lên trong phòng. Những bóng ma áo quần từ trong tủ bắt đầu lơ lửng bay về phía họ.
“Trời ạ!” Mai hét lên.
Những bóng ma áo quần di chuyển nhanh, vây lấy họ. Thành dùng máy quay đập loạn xạ. Vy lùi lại phía sau, cố gắng quan sát tìm manh mối.
“Lối ra!” Đan hét lên. “Phải có lối ra thôi!”
Bác Hải, mắt nhìn chằm chằm vào bức tường phía sau chiếc giường, nơi có một bức tranh thủy mặc vẽ chim én. “Chim én… bay đi…” – Ông lẩm bẩm.
Đan lao tới, giật bức tranh xuống. Phía sau nó là một cái lỗ nhỏ, vừa đủ một người chui qua. Nhưng nó bị chặn bởi những thanh gỗ chéo nhau.
“Phá nó ra!” Thành gào lên, trong khi cố gỡ một bóng ma áo dài đang quấn lấy cổ hắn.
Đan và Thành cùng đạp, cùng đấm vào những thanh gỗ. Chúng chắc quá.
“Để tôi,” Bác Hải bước tới, giọng trầm và bình tĩnh khác thường. Ông nhìn những thanh gỗ, rồi ấn mạnh vào một khớp nối gỗ gần như vô hình. Một thanh gỗ rời ra. Ông từng là thợ mộc. “Phải hiểu nó, chứ không phải phá nó.”
Nhưng lúc này, những bóng ma áo quần đã vây kín. Một chiếc áo dài đen như bóng đêm lao thẳng về phía Mai – cô gái yếu đuối nhất, đang đứng gần đó nhất.
“Cô bé!” Bác Hải hét lên.
Không một chút do dự, ông lao tới, đẩy Mai ra sau lưng, và dùng chính thân mình che chở cho cô.
Xé…
Một âm thanh rợn người. Chiếc áo dài đen, với những ngón tay vải dài ngoẵng, quấn chặt lấy cổ bác Hải. Một vết thương sâu hoắm hiện ra. Không có máu. Chỉ có một luồng hơi lạnh buốt phụt ra.
Bác Hải gục xuống, mắt nhìn trừng trừng, khuôn mặt thoáng một vẻ nhẹ nhõm kỳ lạ. “Xin lỗi… tiểu thư Liễu…” – Ông thều thào.
Rồi ông bất động.
Cái chết diễn ra quá nhanh. Mọi người chết lặng. Mai ôm mặt, khóc không thành tiếng.
Ngay lập tức, một thông báo vàng hiện ra trước mặt mỗi người:
[ĐỒNG ĐỘI HY SINH]
[TINH THẦN ĐỒNG ĐỘI +15]
[MỖI NGƯỜI NHẬN ĐƯỢC: +50 ĐIỂM CỐNG HIẾN]
Sự im lặng càng trở nên đáng sợ. Một người vừa chết. Một sự hi sinh cao cả. Nhưng hệ thống lại thưởng điểm cho họ. Nó như một sự chế nhạo tàn nhẫn vào nỗi đau của con người.
Thành là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. “Năm mươi điểm…” – hắn thở dốc, ánh mắt không còn là sợ hãi, mà là một sự phấn khích kỳ quái. “Một mạng người… đáng giá năm mươi điểm.”
Lời nói của hắn khiến tất cả lạnh gáy.
Những bóng ma áo quần đột nhiên biến mất. Cánh cửa phòng mở ra. Ánh sáng xanh rợn từ hành lang lọt vào.
Sự chết chóc đã xảy ra. Lời nguyền là thật. Và giờ đây, giá trị của sự sống đã bị quy đổi thành những con số lạnh lùng.
Thành là người đầu tiên chui qua lỗ hổng trên tường, bỏ mặc xác của Bác Hải. Hắn không còn quan tâm đến người chết nữa.
Vy và Đan đỡ Lan và Mai đang run rẩy đứng dậy. Họ nhìn nhau, trong mắt là nỗi kinh hoàng và sự thức tỉnh tàn khốc. Đan cảm thấy buồn nôn. Năm mươi điểm. Anh vừa kiếm được năm mươi điểm từ cái chết của một người bảo vệ mình.
Khi họ chui qua lỗ tường, họ thấy mình ở một gian nhà khác, có vẻ là nhà bếp cũ. Thành đang đứng đó, thở hổn hển. Hắn quay lại nhìn họ, ánh mắt không còn là sợ hãi, mà là một sự dè chừng và tính toán lạnh lùng.
“Chỉ còn năm chúng ta,” Thành nói, giọng lạnh băng. “Và vẫn chỉ có một kẻ sống sót.”
Sự phản bội đã lộ diện. Liên minh tan vỡ. Mỗi người giờ đây là một hòn đảo cô độc, giữa biển cả tăm tối của căn nhà ma ám, nơi mạng người có thể được định giá bằng điểm số.