Bóng tối không phải là thứ anh có thể chọc thủng bằng đôi mắt. Nó đặc quánh, nặng trịch, ôm lấy người Đan một cách tham lam, để lộ ra thứ mùi ẩm mốc của gỗ mục nát và hương trầm đã tắt từ lâu lắm. Hơi thở của anh trở nên gấp gáp trong không gian tù đọng ấy.
Anh tỉnh dậy, không phải trên chiếc giường gỗ đơn sơ mình đặt trong góc nhà, mà là trên nền đất lạnh buốt, thứ hơi lạnh thấm qua lớp áo, xuyên thẳng vào tận xương tủy.
Ánh trăng. Một thứ ánh trăng xanh rợn, tàn nhẫn, lẻn qua khe cửa sổ cong vênh, vẽ lên những vệt sáng ma quái trên những bức tường gỗ đã bong tróc hết lớp sơn son thếp vàng ngày nào. Căn nhà gỗ năm gian giờ đây chẳng khác nào một xác chết khổng lồ, thở ra hơi thở lạnh giá của quá khứ, của những điều không thể nào quên.
Đan đứng dậy, xoa thái dương. Ký ức ùa về trong cơn choáng váng: chiếc chìa khóa gỗ, cái chạm tay, màn hình xanh ảo, và rồi… hư vô. Anh với lấy điện thoại trong túi. Màn hình đen ngòm. Không một vệt sáng, không một tín hiệu. Sự cô độc bắt đầu bóp nghẹt trái tim anh.
Thì một tiếng thở dốc, nghẹn ngào, cắt ngang sự im lặng chết chóc.
“Đây… đây là đâu?”
Một cô gái trẻ co ro trong góc, mắt mở to đầy hoảng sợ. Cô ta mặc một bộ đồ ngủ ngắn, chân trần, run rẩy ôm lấy vai mình. Khuôn mặt cô nhợt nhạt vì sợ hãi.
Rồi một giọng nói khác, the thé đầy bực bội: “Cái trò khỉ gì vậy? Mày là ai? Đây là set quay phim à?”
Một gã đàn ông trẻ mặc áo hoodie, tay cầm chiếc máy quay nhưng đèn cũng không sáng. Hắn quay vòng, quay phim cái căn phòng hoang tàn, miệng lẩm bẩm: “Chết tiệt, không có tín hiệu… nhưng chất lượng hình ảnh ma quái này… có khi lại hay…”
Tiếp theo là một phụ nữ trung niên ăn mặc chỉn chu, kính gọng kim loại trễ xuống sống mũi. Chị ta không hoảng loạn, mà quan sát mọi thứ với đôi mắt sắc sảo, đầy nghi hoặc. “Chúng tôi đang ở đâu? Anh là ai?” – chị ta hỏi Đan, giọng điệu của một nhà báo.
Một bác đàn ông lớn tuổi, da đồi mồi, mặc bộ bà ba đã cũ, lầm bầm: “Không phải… không phải chỗ này… Căn nhà này, nó không nên như thế này…”
Và cuối cùng, một tiếng nức nở. Một cô gái trẻ hơn, có lẽ là sinh viên, ôm mặt khóc. “Cháu muốn về nhà… cho cháu về…”
Năm con người. Năm kẻ lạ mặt. Cùng bị mắc kẹt trong phiên bản ma quái của ngôi nhà gỗ cổ.
Đan đang định mở miệng, thì một giọng nói khác cất lên. Không phải từ ai trong số họ.
Nó là một thanh âm nữ, trầm khàn, thấm đẫm một nỗi oán hận sâu thẳm, vang vọng từ trong chính những bức vách gỗ, từ dưới nền đất, từ trong đầu mỗi người.
“Chào mừng… những kẻ xâm phạm…”
Tất cả im bặt. Tiếng khóc ngừng đột ngột. Gã streamer tên Thành giơ máy quay lên một cách vô thức.
“Các ngươi đã bước vào lãnh địa của ta. Nơi này… giam giữ những nỗi đau không thể nguôi ngoai.”
Gió bắt đầu rít lên từng hồi bên ngoài cửa sổ, như có hàng ngàn tiếng thì thầm cùng lúc.
“Chỉ một kẻ sống sót duy nhất được rời khỏi đây… khi tìm thấy chiếc trâm bạc của ta… Hoặc… tất cả các ngươi sẽ ở lại đây mãi mãi, cùng ta.”
Lời nói vừa dứt, một tiếng CẠCH chói tai vang lên. Tất cả các cửa ra vào, cửa sổ, đều đóng sập lại trong một thoáng, những then cài gỗ lạnh lùng tự động gài xuống, dù chẳng có một bàn tay nào chạm vào.
Ánh trăng bị cắt đứt. Bóng tối tràn ngập, chỉ còn lại hơi thở gấp gáp của sáu con người.
“Đồ điên! Mở cửa ra!” – Thành hét lên, lao đến cánh cửa chính, đấm đá thình thịch vào lớp gỗ cũ kỹ. Nhưng nó bất động như bàn thạch.
Nhà báo Vy rút trong túi ra một chiếc đèn pin nhỏ. Chùm sáng yếu ớt xé toạc một khoảng bóng tối, để lộ ra những bóng ma của đồ đạc cũ kỹ phủ đầy mạng nhện.
“Chúng ta cần giữ bình tĩnh.” – Giọng Vy run nhẹ nhưng cố tỏ ra vững vàng. “Rõ ràng chúng ta đang gặp phải một hiện tượng siêu nhiên. Hoảng loạn chỉ càng khiến mọi thứ tệ hơn.”
Bác lớn tuổi – bác Hải – lẩm bẩm, mắt nhìn đăm đăm vào bức hoành phi đã mục nát trên cao: “Lời nguyền… Lời nguyền của Cô Dâu thật sao… Bà tôi đã kể…”
“Cô dâu nào?” – Đan lên tiếng lần đầu tiên, giọng khàn đặc vì căng thẳng. “Cái trâm bạc… nó có phải của cô ta không?”
“Im lặng!”
Giọng nói nữ đó gầm lên trong đầu họ, đầy giận dữ. Căn nhà rung chuyển nhẹ. Từ trong bóng tối cuối phòng, một bóng người bắt đầu hiện ra. Một dáng hình phụ nữ mảnh khảnh, mặc áo dài trắng cũ kỹ, khuôn mặt bị che khuất trong bóng tối. Nó không bước đi, mà lơ lửng tiến về phía họ.
“Trời ơi… trời ơi…” – Cô sinh viên tên Lan khóc thét.
Thành, thay vì sợ hãi, lại giơ máy quay về phía bóng ma, giọng phấn khích lẫn sợ hãi: “Các bạn thấy không? Các bạn thấy không? Nó thật! Mẹ kiếp, nó thật!”
“Các ngươi… sẽ chết.” – Bóng ma thì thầm, và rồi biến mất như một làn khói.
Nhưng lời đe dọa thì vẫn còn đó, đóng băng không khí.
Đan nhìn vào mắt từng người: sự hoảng loạn của Lan, sự cơ hội của Thành, sự tò mò của Vy, nỗi kinh hãi thầm lặng của bác Hải, và sự yếu đuối tột cùng của Mai. Và chính nỗi sợ của anh.
Họ là những kẻ xa lạ. Nhưng giờ đây, số phận của họ đã bị buộc chặt với nhau trong căn nhà ma quái này. Luật chơi đã được tuyên bố: CHỈ MỘT KẺ SỐNG SÓT.
Và trò chơi kinh dị, chỉ vừa mới bắt đầu.